“Lục Hướng Noãn, cô đủ rồi đấy.” Lâm Hạo nhìn mẹ mình bị tát, giận dữ hét lên.
“Đủ sao? Lâm Hạo, anh không khiến tôi thất vọng ư, ăn của tôi uống của tôi mặc của tôi, còn lén thông đồng với bạn tốt của tôi.”
“Chuyện này… Chuyện này không phải lỗi tại cô ư.” Rõ ràng là Lâm Hạo đã không đủ tự tin.
“Tôi sai, được, vậy hôm nay tôi sẽ khiến mọi người thấy rõ tôi sai ở đâu.” Khóe miệng Lục Hướng Noãn nhếch lên nụ cười nhạo, nhìn Vương Thuần Nhiên muốn chạy nhưng bị Hứa Nhạc ngăn lại, kéo tới chỗ mình.
“Bạn tốt của tôi, thật sự khiến tôi quá thất vọng.” Móng tay của Lục Hướng Noãn lướt qua mặt Vương Thuần Nhiên, lưu lại vết máu.
Vương Thuần Nhiên nhìn Lục Hướng Noãn giống như điên rồi, cơ thể run lẩy bẩy: “Không phải lỗi của mình, đều tại Lâm Hạo quyến rũ mình, Lâm Hạo quyến rũ mình, đều là lỗi của anh ta.”
“Hướng Noãn, chúng ta là bạn tốt mà, cậu tạm tha cho mình lần này đi.”
Vương Thuần Nhiên biết hiện giờ Lục Hướng Noãn phát hiện ra chuyện của bọn họ, tất cả kế hoạch của Lâm Hạo đều sẽ kết thúc, trở thành một kẻ nghèo hèn.
Nếu cô ta không phủi sạch quan hệ với mình, đời này của cô ta sẽ xong đời.
“Lục Hướng Noãn, cô đừng động vào cô ấy, cô ấy đang mang thai đấy.” Lâm Hạo nhanh chóng tiến lên bảo vệ Vương Thuần Nhiên, không phải đau lòng cô ta, mà đau lòng đứa bé trong bụng cô ta.
Người phía dưới ồ lên, đặc biệt là lãnh đạo của Lâm Hạo trực tiếp gọi điện thông báo cho nhân sự, bảo anh ta ngày mai cút đi, công ty bọn họ không cần loại người này.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn chiếu hình ảnh hai người yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không che mặt trong phòng cô ra, thuận tiện không “cẩn thận” để lộ báo cáo chẩn đoán Lâm Hạo gặp chướng ngại trong vấn đề đó.
Mọi người đang ngồi phía dưới đều lập tức nhìn chỗ đó của Lâm Hạo, Lâm Hạo cảm thấy cái quần che giấu bí mật vô cùng xấu hổ của mình đều bị Lục Hướng Noãn lột sạch không để lại gì.
Người cả thế giới đều biết anh ta không được, anh ta không phải là đàn ông.
“Lâm Hạo, anh không được…” Vương Thuần Nhiên run rẩy nói mấy chữ này, nhìn màn hình trước mắt với vẻ không dám tin.
Chẳng trách, chẳng trách anh ta không chạm vào mình.
Không cứng nổi nữa thì chạm vào mình kiểu gì, Vương Thuần Nhiên cảm thấy mình gà bay trứng vỡ công dã tràng.
“Cô mới không được, đây là giả, giả.” Cha Lâm mẹ Lâm lớn tiếng bảo vệ con trai mình, bảo mọi người ngồi phía dưới đừng tin tưởng lời tiểu tiện nhân Lục Hướng Noãn này nói.
“Lục Hướng Noãn, tôi phải gϊếŧ cô.” Lâm Hạo đã đỏ mắt, không biết lấy dao từ đâu ra muốn đâm về phía Lục Hướng Noãn.
Kết quả còn chưa chạm vào người Lục Hướng Noãn, đã bị Hứa Nhạc nhấc chân đá xuống đất.
Quên nói Hứa Nhạc là người biết võ, Taekwondo cửu đẳng.
“Con nhóc chết tiệt kia, anh có đẹp trai không?” Hứa Nhạc kiêu ngạo nói.
“Đẹp trai.” Lục Hướng Noãn khen anh ta xong, còn không quên tiếp tục nô dịch anh ta, bảo anh ta đè Lâm Hạo lại.
“Tuân mệnh.” Hứa Nhạc cũng mặc kệ ông bà là cha mẹ ai, trực tiếp đẩy cha Lâm mẹ Lâm xuống đài, sau đó cầm dây thừng trói Lâm Hạo vào.
Lục Hướng Noãn cười khinh miệt, sau đó phát ảnh chụp Vương Thuần Nhiên đại chiến với mấy mãnh nam do thám tử tư gửi tới.
Tuy Vương Thuần Nhiên trông chỉ tạm được nhưng dáng người khá tốt, chỗ nên có đều không ít chút nào.
Khiến đàn ông ở phía dưới đều sôi nổi xoi mói, Vương Thuần Nhiên xấu hổ tới mức muốn tìm cái lỗ chui vào.
Mà Lâm Hạo cũng bị những ảnh chụp này làm cho trên trán nổi gân xanh:
“Con mẹ nó khốn nạn, cô dám kiếm đàn ông khác sau lưng ông đây.”
Nếu không phải Lâm Hạo bị trói, cho dù thế nào cũng phải tiến lên đánh Vương Thuần Nhiên một trận.
Rất rõ ràng Lục Hướng Noãn cũng phát hiện ra điểm này, “tốt bụng” bảo Hứa Nhạc mở trói cho anh ta.
Sau khi mở trói Lâm Hạo không rảnh lo tìm Lục Hướng Noãn gây sự, tiến lên đánh Vương Thuần Nhiên một trận, cho dù Vương Thuần Nhiên xin tha thế nào cũng không có tác dụng.
Người phía dưới cũng không tiến lên ngăn cản, thật sự là do hai người này quá thiếu đạo đức.