Chương 11: Tình Cờ Gặp Được Người Mù Đoán Mệnh

Nghĩ như vậy cô đi ra ngoài gọi điện cho thám tử tư, tốn một vạn năm nghìn tệ thuê anh ta theo dõi Vương Thuần Nhiên.

Còn chiếc xe Lục Hướng Noãn đòi từ chỗ Lâm Hạo, cũng bị cô bán cho lái buôn xe second-hand với giá 15 vạn.

Lúc ấy lái buôn xe second-hand sợ cô đổi ý, lập tức chuyển khoản sau đó lái xe rời đi.

Lục Hướng Noãn làm xong mọi chuyện cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, ngay cả đồng nghiệp mời cô đi ăn cơm cô cũng không đi, muốn đi thẳng về khách sạn nghỉ ngơi.

Khi đi qua phố ăn vặt ngửi mùi thơm, bụng cô vô cùng phối hợp sôi mấy cái, cho nên Lục Hướng Noãn dứt khoát dừng lại, đi dạo quán ăn vặt.

Hẹn hò với Lâm Hạo 5 năm, mỗi ngày cô luôn thắt lưng buộc bụng mà sống, ngay cả gọi cơm hộp cũng phải luôn suy nghĩ mãi.

Muốn sớm có một cái nhà với anh ta.

Cô mua xe 25 vạn cho Lâm Hạo, nhưng bản thân cô lại mỗi ngày dậy sớm về trễ đi xe bus đi làm, ngay cả quần áo trên người cũng là hàng vỉa hè hai ba mươi tệ một chiếc.

Nói ra cũng không có ai tin, tiền duy nhất trong thẻ còn là 15 vạn tệ bán xe ngày hôm nay.

Dù sao tiền lương một tháng của cô cũng hơn hai vạn tệ, mấy năm nay tích cóp được không ít tiền mới đúng, nhưng toàn trợ cấp cho tên cặn bã kia.

Quả nhiên yêu vào là não tàn, hại người rất nặng.

Lục Hướng Noãn ăn miếng bánh cuối cùng trong tay, không nhịn được cảm thán.

Đi dọc con phố này cô mua đậu hũ thối, da heo nướng, kẹo hồ lô, mực nướng, trên tay xách tràn đầy.



Khi cô đi ngang qua một sạp đoán mệnh thì thấy trong sạp không có một người, nói thê thảm còn không quá phận.

Ma xui quỷ khiến tiến lên trước, cô ném 20 tệ vào bên trong muốn đi.

“Cô gái, tính một quẻ nhé?”

“Tính đi.” Đương nhiên là ông ta đã nói như vậy, vì thế Lục Hướng Noãn vươn tay ra.

Chỉ thấy người mù đoán mệnh nhẹ nhàng sờ một lát, ngay sau đó lại tính ngón tay, miệng lẩm bẩm:

“Âm dương giao hòa diệu kỳ vô cùng, trời đất đều nằm trong lòng bàn tay.”

Ngay sau đó là một ít phù ngữ Lục Hướng Noãn nghe không hiểu.

Một lúc lâu sau người mù đoán mệnh mới dừng lại, vuốt chòm râu nói: “Nhân duyên của cô không ở thế giới này.”

Đoán chắc như vậy, bởi vì đời này Lục Hướng Noãn không tính toán yêu đương kết hôn.

Ngay sau đó người mù đoán mệnh kia lấy một ngọc trụy trong túi ra, to khoảng hai móng tay đưa cho Lục Hướng Noãn.

Lục Hướng Noãn nhận lấy xong, phát hiện có loại cảm giác lôi kéo khó hiểu, không muốn trả lại.

“Cô gái, chúng ta có duyên như vậy, tặng cô đó, hi vọng cô gái có thể gặp dữ hóa lành.” Không đợi Lục Hướng Noãn nói chuyện ông ta đã dọn sạp, chống cây phướn sải bước rời đi.



Lục Hướng Noãn lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo, móc hết tiền có trong ví ra, cộng tổng lại cũng phải hơn 1000 tệ, nhét hết vào trong lòng người mù đoán mệnh kia.

“Số tiền này ông cầm lấy đi mua ít đồ ăn ngon đi, cháu rất thích đồ ông tặng.” Sau khi nói xong Lục Hướng Noãn rời đi.

Thưởng thức ngọc trụy trong tay, nương theo ánh trăng nhìn kỹ, ngọc trụy này sáng trong rực rỡ, tóm lại là càng nhìn càng thích.

Vì sợ làm mất nó, Lục Hướng Noãn đặc biệt đến cửa hàng châu báu tốn 50 tệ, kiếm một sợi dây treo trước ngực mình.

Ngày hôm sau.

“Người kế tiếp.” Lục Hướng Noãn mới khám cho một người bệnh xong, duỗi người chuẩn bị tiếp tục.

Lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào, cô nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Kết quả thấy được có người gây sự ở đài tư vấn.

Khi cô đi tới gần xem, thì phát hiện là người nhà quỷ hút máu “xa cách đã lâu”.

Đây là không cho bọn họ tiền?

Nên tìm tới cửa sao?

Lục Hướng Noãn nhìn thấy bọn họ phản ứng đầu tiên ngoại trừ chuyện này ra, thì không có tình cảm khác.

Dù sao chút tình cảm còn sót lại không nhiều lắm đều bị tiêu hao hầu như không còn, hiện giờ nói là kẻ thù cũng không quá phận.