----
Lý Lệ Hoa nghe thấy cô ta gọi là mẹ thì thấy chướng vô cùng, con người bà nói chuyện ất thẳng nên nói luôn trước mặt ba Thẩm:
“Trước kia con gọi dì thì sau này con cứ gọi dì là dì đi, dì cũng đã quen rồi, chỉ cần con đã sửa đổi tốt hơn thì xưng hô thế nào cũng không quan trọng.”
Thẩm Tình không biết đang nghĩ gì, hai mắt đỏ hoe, quay đầu nhìn về phía ba Thẩm, cô ta vốn là người tướng mạo thanh tú, chắc chắn hai năm nay ở quê đã chịu không ít khổ sở, cả người gầy sộp đi, nước mắt rơi xuống trông dáng vẻ chứa vài phần đáng thương yếu ớt.
Nhưng ba Thẩm lại không nhìn ra cái tâm tư khi bôi nhỏ thuốc nhỏ mắt của cô ta, trái lại ông còn gật đầu theo lời Lý Lệ Hoa nói:
“Dì của con nói đúng.
Giờ cũng đã về nhà rồi thì cứ sống ở nhà một thời gian đi, sai lần khi xưa đừng có tái phạm nữa.”
Thẩm Uyển từ phía sau nhìn cô ta, khẽ cười lạnh một tiếng, sau đó cong môi mỉm cười.
Vừa về cái là bày trò tâm cơ liền, chắc mẩm Thẩm Tình làm bộ làm tịch như vậy là để cho ba Thẩm niệm tình cô ta về quê chịu cực chịu khổ khi chịu tội lớn nên sẽ càng thêm đau xót cô ta, mềm lòng mà xóa bỏ tất cả những việc cô đã làm trước đây.
Làm sao ba Thẩm có thể nhìn ra mấy điều này, theo Thẩm Uyển thấy, ba Thẩm chỉ qua là không cảm thấy lần xa nhà chịu khổ này của cô ta là chuyện xấu, ngược lại còn cảm thấy cô ta có thể tốt lên là đều nhờ vào sự cải tạo khi về quê.
Không thể không nói, thật sự đã để cô đoán đúng, ba Thẩm từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, ông thật sự không nghĩ tới ở nông thôn có gì vất vả, bây giờ nhìn thấy Thẩm Tình quả thực đã hiểu chuyện hơn trước mới cảm thấy quyết định đưa cô ta về quê là đúng đắn.
Nếu nói đó chính là cấp bậc nữ chính trùng sinh thì Thẩm Uyển đúng thật có chút thất vọng.
Giờ người cũng được đón về, cả nhà cũng không cần đứng mãi ở cửa hàn huyên nữa, Thẩm Uyển đứng ở phía sau đang định dẫn Thẩm Gia đi vào thì nghe thấy Thẩm Tình gọi mình:
“Chị à, trước đây em đã làm sai rất nhiều việc, chị từ nhỏ đã thông minh hiểu lí lẽ hơn em, về sau em sẽ noi theo chị, hôm nay về nhà em cũng muốn nhận sai trước chị, trước kia là do em không hiểu chuyện, thực xin lỗi chị, chị có thể tha thứ cho em không?
Nếu chị không tha thứ cho em thì em sự không còn mặt mũi để về nhà đâu.
Thẩm Tình đứng ở cửa, hành lý dưới chân, bộ dạng đúng kiểu nếu không được tha thứ thì không dám vào.
Lý Lệ Hoa nghe vậy cau mày, Thẩm Uyển lại mỉm cười.
Cô mỉm cười một cách đầy dịu dàng hào phóng với Thẩm Tình trước mặt ba Thẩm, khuôn mặt sáng rõ diễm lệ động lòng người như muốn tỏa sáng, nhưng đọng nơi đáy mắt của Thẩm Tình chỉ có sự khıêυ khí©h cùng phòng bị, với sự đố kỵ không thể che giấu.
Thẩm Uyển có thể nhìn rõ điều đó, đôi mắt chứa đầy sự thích thú càng nhìn cô ta cười đẹp hơn:
“Em gái à, nhìn thấy em như vậy, chị thật sự mừng cho em, chuyện của trước đây chị cũng có phần sai, em kém chị một tuổi thế mà chị lại không chăm sóc tốt cho em, nếu em vẫn vui lòng gọi chị một tiếng chị thì giữa chị em chúng ta cần nói gì mà tha thứ hay không tha thứ cơ chứ, em có thể quay lại chị thật sự rất vui . "
Lời cô nói rất hay nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng đề cập đến việc tha thứ cho cô ta, nhưng cũng đủ để lấp liếʍ được ba Thẩm.
"Con nên học hỏi nhiều hơn từ chị con."
ba Thẩm vui vẻ gật đầu, dẫn đầu thu dọn hành lý của cô ta đi vào cửa:
"Được rồi, cứ vào trước đi. Tiếp theo như nào thì cha sẽ xem xét biểu hiện của con.”
Thẩm Tình nhìn cô chị kế khí chất xuất chúng, dung mạo xinh đẹp lại kinh diễm trước mặt, trong lòng như muốn ói ra máu, nhưng vẫn mỉm cười nói rằng mình đã hiểu.
Thẩm Uyển nhướng mày, cảm thấy khả năng kiềm chế tính khí của cô ta đã thực sự tiến bộ.
Trong bếp, thím Trương đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, sau khi nhận thấy lý Lệ Hoa chỉ thị thì đã bắt đầu lục tục bưng ra.
Sau khi rửa tay xong, cả nhà lần lượt ngồi xuống, ba Thẩm ngồi ở đầu, Lý Lệ Hoa ngồi bên trái, Thẩm Uyển kéo Thẩm Gia ngồi cạnh cô, Thẩm Tình ngồi một mình bên phải.
Lúc bình thường nhà họ Thẩm chỉ có ba người ăn cơm, tối đa nấu có hai món một canh, thỉnh thoảng thứ bảy chủ nhật Thẩm Uyển về sẽ nấu thêm hai món nữa.
Hôm nay mới sáng Lý Lệ Hoa đã bảo thím Trương đi chợ mua đồ ăn, bận bịu đến giờ nấu được sáu món, trên bàn hầu hết các món đều là món thịt, cũng coi là thịnh soạn.
Thẩm Gia rất ngoan, vừa rồi người lớn nói chuyện cậu vẫn luôn không dám chen lời, mãi cho đến khi thức ăn được bê lên cậu mới thèm ăn đến mức suýt chảy nước miếng, không cần ai thúc giục tự mình cầm bát đũa lên, nhắm vào món mình thích và sẵn sàng đánh chén.
Nhưng Thẩm Tình hiển nhiên không hiểu tâm tư của cậu nhóc, cô ta trông một bàn ăn được chuẩn bị đặc biệt để đón mình về mà con ngươi chuyển động nói:
“Ba à, con về khiến nhà phải tốn kém rồi, thực tình cũng không cần chuẩn bị nhiều như vậy đâu, ở quê con rất ít khi ăn thịt, giờ con đã không thích ăn nữa rồi."
Lần này, ba Thẩm chưa kịp nói gì thì Thẩm Gia đã vô cùng kinh ngạc ngắt lời:
“Còn có người không thích ăn thịt cơ à?”