Chương 23

----

Thẩm Uyển không mất kiên nhẫn, cầm quần áo xong nói tiếp:

"Hơn nữa, mọi người đều biết cô ấy có chìa khóa hội trường, nếu cô ấy làm chuyện xấu vào lúc này, chẳng lẽ không sợ bị tra ra rồi bị đuổi ra khỏi đoàn văn công sao?"

"Cậu nói có lý."

Trình Anh nghe, thấy cô lấy chậu và đồ vệ sinh cá nhân ra, vội vàng hỏi:

"Bây giờ cậu muốn đi tắm à, chờ tớ, hai chúng ta cùng đi."

Cô ấy vừa nói vừa mở tủ quần áo ra, nhớ tới cái gì hỏi:

"Đúng rồi, chiều nay cô Lý tìm cậu nói cái gì, có phải về vết thương của cậu à, đoàn đã điều tra được cái gì?"

Thẩm Uyển bỏ khăn mặt và những thứ khác vào trong chậu, nghe xong đang muốn nói cho cô ấy biết.

Nhưng cô lại nhìn thấy tay Bạch Tiểu Quyên cầm quần áo đột nhiên lỏng ra, quần áo vừa giặt sạch rơi xuống đất, cô ấy lại không nhặt nó lên trước.

Cô dừng lại rồi mới nói:

"Ừ, nhưng cô Lý nói không tra được gì, cho nên chuyện này có lẽ là một tai nạn."

Trình Anh lấy quần áo xong, đóng cửa tủ lại, rất khó hiểu nói:

"Thật sự là tai nạn sao?

Sao lại cố tình va trúng cậu, cũng may lúc ấy cậu phản ứng nhanh tránh kịp, nếu không tớ không dám nghĩ đến hậu quả."

Bạch Tiểu Quyên quay lưng về phía các cô nhặt quần áo bỏ vào trong chậu, cô ấy có vẻ nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nhưng vẫn không lên tiếng.



Thẩm Uyển cười nhìn đi chỗ khác, dang tay bất đắc dĩ nói:

"Có lẽ là do tớ xui."

Sau khi Trình Anh lấy đồ xong, hai người đi ra ngoài, Bạch Tiểu Quyên chuẩn bị vào lấy xà phòng đi giặt lại quần áo.

Thấy hai người muốn đi ra, cô ấy dừng lại trước, đứng ở cửa nhường đường cho họ.

Khi Thẩm Uyển đi ngang qua cô ấy, cố ý nghiêng đầu, nhưng không ngờ Bạch Tiểu Quyên lại vô thức né tránh ánh mắt của cô.

Lúc đi xuống cầu thang, Thẩm Uyển đột nhiên hỏi Trình Anh:

"Chìa khóa nhà kho vẫn ở nhà cậu sao?"

Trình Anh lắc đầu nói: "Không, hôm qua tớ trả lại rồi."

Lúc trước khi cô ấy được cử đi dọn dẹp nhà kho, bởi vì cảm thấy phiền phức khi phải tìm lãnh đạo đoàn lấy chìa khóa, nên đã xin bao giờ dọn xong mới trả lại.

Trong khoảng thời gian này cô cũng bận việc khác, chìa khóa thỉnh thoảng sẽ để trên bàn trong ký túc xá, Thẩm Uyển đã nhìn thấy mấy lần.

"Tớ nhớ là gần đây trong hội trường mới được trang trí lại."

Trình Anh khó hiểu trước những câu nói không đầu không đuôi của cô, trả lời:

"Đúng vậy, vì hội diễn trung thu lần này đoàn đã sửa đổi rất nhiều, mấy ngày đó tớ cầm chìa khóa, nên tớ luôn là người đi cuối khóa cửa."

Đạo cụ đập vào cô mới được treo lên cách đây không lâu, cô Lý nói cho cô biết kết quả điều tra là dây treo đạo cụ không hiểu sao bị đứt, cho nên nó mới rơi xuống.

Bọn họ đã kiểm tra cái dây kia, không giống như do con người cố ý làm hỏng, nên họ mới cho là tai nạn.

Thẩm Uyển nghĩ đến sự khác lạ của Bạch Tiểu Quyên vừa rồi, trong lòng có điều suy nghĩ.



...

Sáu giờ ngày hôm sau, chuông báo đánh thức của quân đội vang lên, Thẩm Uyển lập tức ngồi dậy.

Sau khi cô rửa mặt xong trở về, Trình Anh ngẩng đầu híp mắt, nhỏ giọng hỏi:

"Bây giờ chúng ta không cần chạy bộ tập thể dục, sao cậu lại dậy sớm thế?"

Thẩm Uyển mở ngăn kéo ra lấy ra mấy chai lọ bôi lên mặt, nhỏ giọng trả lời cô ấy:

"Hai ngày trước tớ về nhà, mấy ngày nay phải bổ sung những buổi tập đã bỏ lỡ."

Trình Anh nghe vậy giơ ngón tay cái với cô, sau đó xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, vừa nhắm mắt lại vừa nói:

"Cậu đi đi, lát nữa tớ mang đồ ăn sáng đến cho cậu."

"Được."

Buộc tóc xong, Thẩm Uyển cầm quần áo luyện tập lên, rón rén đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau khi cô đi không bao lâu, Bạch Tiểu Quyên cũng đứng lên, Trình Anh nghe được tiếng động rời giường của cô ấy, hơi mở mắt ra.

Trong lòng cô cảm thấy rất may mắn vì lúc trước khi vào đoàn văn công cô đã chọn học nhạc cụ, nếu không cô lười như vậy, có lẽ đã bị đuổi khỏi đoàn từ lâu rồi.

Hai ngày tiếp theo, Thẩm Uyển đều đi sớm về khuya tự luyện tập, động tác và cảm xúc của cô càng ngày càng tốt hơn, mỗi ngày cô Lý đều khen cô.

Càng gần đến ngày biểu diễn, mọi người càng luyện tập hăng hái.

Lúc rời khỏi phòng tập, ai cũng mệt đến mức phải đi từng bước một, làm sao còn quan tâm đến tin đồn.

Tin đồn chưa đến hai ngày đã biến mất.