Chương 19

Tôn Ái Đảng nhìn bộ dáng này của Tôn Hiểu Quai hơi ngạc nhiên: "Ôi~, Hiểu Quai sao lần này lại ngoan thế!" Nói xong thì vươn tay nhéo nhéo hai má Hiểu Quai, đây là chuyện Tôn Ái Đảng thích làm nhất, dù sao trong thôn cũng không có đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp như Hiểu Quai.

Tôn Hiểu Quai chụp lấy tay Tôn Ái Đảng, cáo trạng với Tôn nãi nãi: "Nãi, người nhìn chú út đi"

Tôn nãi nãi ôm lấy Tôn Hiểu Quai, đập sau lưng Tôn Ái Đảng một cái, tức giận nói: "Không có bộ dáng của tiểu thúc gì, con lần này có mang kẹo sữa thỏ trắng cho Quai Quai không?"

Tôn Ái Đảng vỗ vỗ túi da rắn lớn buộc ở ghế xe phía sau, cười nói: "Con còn có thể không mang về sao, hẳn mấy túi luôn"

Tôn nãi nãi nghe được câu trả lời này thì hài lòng cười, bảo Tôn Ái Đảng nhanh chóng đẩy xe vào, bỏ đồ đạc xuống.

Tôn Ái Đảng cẩn thận đậu xe đạp dưới mái hiên nhà chính, sau đó xách túi da rắn xuống chờ Tôn nãi nãi đi qua

Tôn nãi nãi lấy đồ ra, một túi mì, một túi gạo nếp, hai túi gạo, năm chai hoa quả đóng hộp, bốn túi kẹo sữa thỏ trắng lớn, hai cân bánh trứng gà, hai cân rưỡi thịt ba chỉ, hai chai rượu...

Vây quanh nhìn mấy thứ này, người Tôn gia ai nấy đều nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt càng nhìn chằm chằm vào mấy cân thịt không dời mắt



"Nhìn bộ dáng mấy người xem, Lâm Lị cùng ta mang đồ đạc vào kho thóc, tối nay trong nhà xào thịt ăn" Tôn nãi nãi đại phát từ bi nói.

Người Tôn gia ai nấy đều vui không kìm được, tuy rằng mấy ngày trước mới ăn thịt thỏ rừng, nhưng thịt thỏ ít báo, không thể như thịt heo nhiều mỡ được.

Mà Kim Hữu Đệ đứng ở ngoài cùng nghe được Tôn nãi nãi gọi Lâm Lị thu đồ, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo. Hiện tại mỗi ngày cô ta cần cù chăm chỉ làm việc, mẹ chồng càng thiên về Lâm Lị, vào kho thóc chính là chuyện tốt cô ta cũng không đến lượt, nói không chừng còn đưa cho Lâm Lị cái gì ấy chứ.

Tôn Tam Niếp đứng bên cạnh Kim Hữu Đệ nhìn sắc mặt mẹ mình, liền biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, âm thầm bĩu môi, bởi vì đây đều là mẹ cô tự làm tự chịu.

Tôn nãi nãi ngay từ đầu đối đãi với hai con dâu như nhau, kết quả mỗi lần Kim Hữu Đệ vào kho thóc thì đều bị thiếu cái này cái kia, hiện tại lương thực hận không thể đếm bằng hạt, thiếu một cái là biết ngay.

Niệm tình cô ta vi phạm lần đầu, Tôn nãi nãi chỉ nói cô ta một trận, ai ngờ Kim Hữu Đệ một chút cũng không thu liễm, vì thếTôn nãi nãi cũng không thèm nể mặt cô ta nữa, cũng không bao giờ để cho cô ta bước vào kho thóc nửa bước, Tôn gia cũng biết chuyện này, về phần lương thực Kim Hữu Đệ trộm đều đưa đến nhà mẹ đẻ cô ta. Ngược lại mấy đứa con gái cô ta đều coi như không biết.

Khi Tôn nãi nãi và Lâm Lị thu dọn đồ đạc Tôn Ái Đảng mang về xong, đám đàn ông Tôn gia đều đi đến nhà chính, Tôn lão gia tử cùng Tôn Ái Đảng nói chuyện đã trải qua nửa tháng này, Tôn Ái Quốc và Tôn Ái Dân thỉnh thoảng xen vào một câu.