“Đây là em gái hửm, lớn lên giống như khỉ con, da nhăn nheo xấu quá đi.”
Cố An An còn đang trong giấc mộng thì cảm giác được tay nhỏ vẫn luôn không an phận chọc trên mặt mình, lại chọc trên cánh tay, bên tai còn có tiếng kêu ong ong của ruồi bọ, quấy nhiễu giấc mơ yên tĩnh. Cô muốn duỗi tay đẩy ra con ruồi phiền người kia, chính là đôi tay mềm oặt không có sức lực, lúc này Cố An An mới hồi phục tinh thần lại nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình.
Cố An An là một nữ sinh viên bình thường ở thế kỷ 21, duy nhất không bình thường có thể chính là xuất thân của cô, cô là một cô nhi, từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ ở cửa cô nhi viện. Bởi vì khi còn nhỏ sức khỏe kém, thường xuyên bị bệnh, mẹ viện trưởng đặt tên cô gọi là An An, hy vọng cô bình an trôi chảy, Cố là họ của mẹ viện trưởng, trong cô nhi viện ngoài trừ những đứa nhóc vốn có tên sẵn hoặc là họ Đảng, còn lại đều theo họ Cố của mẹ viện trưởng.
Tuy rằng gặp phải một đôi cha mẹ không chịu trách nhiệm nhưng trên phương diện nào đó Cố An An xem như may mắn. Mẹ viện trưởng của cô nhi viện là người già hiền lành, cả đời không có con, đối đãi mỗi đứa trẻ trong cô nhi viện như con mình vậy. Tuy rằng không có cuộc sống vô cùng ưu việt nhưng không lo ăn uống, tiền học tiền sinh hoạt trước 16 tuổi đều có quốc gia trợ cấp, lại lớn lên chút nữa cũng có rất nhiều người hảo tâm viện trợ. Thêm vào đó, Cố An An ngoại trừ học tập thì còn thường ở nhà ăn làm công hoặc là làm gia sư, cũng miễn cưỡng đủ chi học phí tiền sinh hoạt của bốn năm đại học.
Sinh hoạt dưới hoàn cảnh như vậy nên không ít đứa nhỏ khó tránh khỏi hẹp hòi nhưng về cơ bản bọn họ vẫn là người một nhà hòa hợp. Ngẫm lại báo chí đưa tin những cô nhi viện ngẫu nhiên sẽ xuất hiện lòng dạ hiểm độc, Cố An An đã vạn phần hài lòng. Nếu không có xuất hiện ngoài ý muốn, sau khi tốt nghiệp cô sẽ tìm một công việc ổn định, cố gắng tiết kiệm tiền mua một căn phòng nhỏ thuộc về mình, ngày nghỉ ngày lễ mang theo đồ ăn đồ mặc trở về thăm mẹ viện trưởng và đám củ cải nhỏ ở cô nhi viện.
Nếu may mắn hơn nữa có thể tìm được người đàn ông mình thích, đồng dạng thích mình, tổ kiến một gia đình nhỏ, Cố An An phỏng chừng nằm mơ đều sẽ cười ra tiếng.
Đáng tiếc, mắt thấy mọi thứ sắp đi vào quỹ đạo, Cố An An một lần ngoài ý muốn ngất đi được đưa vào bệnh viện cấp cứu thì kiểm tra ra ung thư dạ dày. Càng đáng tiếc hơn là phát hiện quá muộn ung thư dạ dày đã tới rồi thời kì cuối, trừ bỏ kéo dài tính mạng một khoảng thời gian, thuốc thang hầu như không có hiệu quả, tiền thuốc men kếch xù nhiều đến nỗi không phải chỉ dựa vào tiền đi làm thêm của đứa bé mới lên đại học có thể gánh vác được.
Thế giới này vẫn có nhiều người tốt, chuyện Cố An An vừa xảy ra thì có rất nhiều người hảo tâm giang rộng vòng tay, cậu 50 tôi 100 ùn ùn không ngừng chuyển đến tài khoản Cố An An ở bệnh viện. Mẹ viện trưởng cũng mang theo những đứa trẻ trong cô nhi nhận nhiều việc thủ công, dùng tiền còn thừa tới chi trả phí sinh hoạt ngẩng cao của cô.
Giờ phút hấp hối, cô nhìn mẹ viện trưởng vây quanh ở bên giường bệnh khóc nức nở, còn có những em trai em gái mỗi ngày thay phiên tới phòng bệnh dỗ cô vui vẻ, Cố An An cảm thấy cả đời này của mình không phải thất bại như vậy.
Cố An An đã chết, cô hiến tặng tất cả khí quan còn dùng được của mình cho những người cần nó, mắt của cô sẽ ở sau khi cô tắt thở nhổ trồng đến trên người bé trai Đậu Đậu bởi vì mù mà bị vứt bỏ trong cô nhi viện. Cố An An cảm thấy đây là thứ duy nhất cô có thể cống hiến một chút cho thế giới này.
Trời cao đối xử cô không công bằng, chẳng cho tình thương của cha và tình thương của mẹ, nhưng trời cao lại đối xử cô quá công bằng, vì bồi thường cô, cho cô sự yêu mến cúa nhiều người xa lạ như vậy, cho cô càng nhiều anh chị em cùng với mẹ viện trưởng - một người không phải mẹ ruột lại hơn cả mẹ ruột. Cho nên ở giây phút mất đi ý thức kia, Cố An An không oán hận chút nào cả.
Chỉ là hiện tại cô chưa chết, ngược lại biến thành một em bé mới sinh ra, hiện tại khoảng cách cô sinh ra dường như đã qua vài ngày. Chỉ là Cố An An vẫn luôn mê man, máy móc mà uống sữa, tiêu tiểu bình thường, giống như em bé bình thường vậy, cho tới bây giờ mới thoáng tỉnh táo chút, có điều vẫn còn hơi mơ màng mà quan sát hoàn cảnh chung quanh.
“Anh hai, anh đừng chọc mặt em gái nữa, anh xem em gái đều bị anh làm thức dậy rồi đó.” Một giọng nam non nớt lanh lảnh khác vang lên ở bên tai Cố An An.
Cố An An mở mắt ra lập tức bị hai khuôn mặt lớn ghé vào trước mặt mình làm cho khϊếp sợ.
“Anh xem nè, em gái tỉnh rồi đó, đều tại anh hết.” Hai đứa bé trai lớn lên giống nhau như đúc nhìn qua khoảng ba bốn tuổi, ăn mặc áo ba lỗ và quần đùi nhỏ, lớn lên trắng trẻo mập mạp, ngũ quan thanh tú đáng yêu, tóc trên đầu có thể vì tiện nên cạo sạch sẽ hết, chỉ lưu duy nhất một túm tóc sau gáy, thắt cái bím tóc cột lấy sợi dây đỏ buông sau gáy.
Lúc này hai đứa nhóc đang ghé vào trước mặt Cố An An, hiếm lạ mà nhìn em gái nhỏ mới sinh ra không bao lâu này.
Đây là anh trai của mình à?
Theo lý thì Cố An An vẫn là một em bé nên các khí quan lúc này vẫn chưa phát triển hoàn toàn nhưng không biết vì sao, cô xem dược rõ ràng mọi thứ chung quanh, lúc này Cố An An đã không có tâm trạng đi tìm tòi nghiên cứu chuyện này, đôi mắt nhỏ tròn xoe đánh giá bốn phía.
Bốn phía nhà lợp bằng bùn ngói, trong phòng xoát một tầng sơn lót màu trắng, nhìn qua khá sạch sẽ, trong phòng ngoại trừ một cái giường đất, một cái tủ quần áo bằng gỗ, không có nội thất dư thừa nào khác, trong phòng trống rỗng không có nỗi một chiếc đèn, công cụ chiếu sáng duy nhất là một chiếc giá nhỏ cắm đèn cày. Cố An An nhìn chiếc chăn hoa đặc sắc của thập niên 50, 60 trên giường đất kia, nghĩ đến bản thân có thể đầu thai tới một nông thôn nhỏ xa xôi nào đó, và điều kiện của gia đình này dường như không tốt lắm.