Cố Bảo Điền nhìn mắt con trai, nhàn nhạt mà nói, trợ cấp của ông là ông liều mạng kiếm về, ông muốn cho ai tiêu thì cho ai, còn phải trải qua bọn họ đồng ý hả, ông mới là cha chúng nó.
Cố Kiến Quân sợ nhất người cha này, lúc còn trẻ tính tình Cố Bảo Điền không tốt, hơn nữa thờ phụng dưới gậy gộc ra đứa con trai có hiếu nên mấy đứa con trai không có đứa không bị ông đánh qua.
Cố Kiến Quân kéo vợ lại, làm chị ta bớt tranh cãi, bọn họ có thể chia được phòng ở lớn như vậy đã tính không tồi rồi. Tuy rằng Miêu Thúy Hoa ghét bỏ phòng ở này ở hơn ba mươi năm rách tung toé, kỳ thật ở thôn Tiểu Phong thì phòng ở này đã xem như không tồi, thường xuyên sửa lại, vật liệu dùng cũng tốt, gia đình bình thường e rằng còn hâm mộ bọn họ.
Trong lòng Vương Mai cũng sợ người cha chồng không nói thế nào kia, lúc trước chị ta gả tới đã nghe nói cha chồng này của chị ta ở trên chiến trường gϊếŧ qua mười mấy giặc ngoại xâm, là dính qua máu người, nghe liền dọa người.
“Hừ ——”
Vợ thằng cả yên tĩnh lại, vợ thằng hai đó chính là cái chim cút, Miêu Thúy Hoa thư thái, cảm thấy rốt cuộc có thể nói tiếp rồi.
“Nhà ở xây xong còn phải mấy tháng nữa, trong khoảng thời gian này, người một nhà vẫn là ở cùng nhau, điểm này, thằng cả thằng hai hai đứa không ý kiến chứ.”
Miêu Thúy Hoa tượng trưng hỏi một chút, sau đó tự hỏi tự trả lời, “Cho mấy đứa cũng không dám có ý kiến.” Trực tiếp làm Vương Mai vừa muốn nói chuyện nghẹn ra một búng máu.
“Tiếp theo, chính là chia tiền.”
Miêu Thúy Hoa mở ra hộp tiền đã sớm chuẩn bị tốt, bên trong tràn đầy đều là tiền giấy 10 đồng 5 đồng được xếp ngay ngắn, đôi mắt cả phòng lập tức tỏa sáng bóng lưỡng.
Nhà họ Cố có cụ ông, còn có Cố Kiến Nghiệp, người trong thôn đều biết của cải của nhà bọn họ dày lại không biết dày bao nhiêu.
“Ngần ấy năm, trong nhà tiết kiệm được 720 đồng tiền, trong đó 500 là dùng để xây nhà mới, số tiền này không thể chia, dư lại 220 ——”
“Mẹ, nhà em ba được phòng mới, tiền này không thể lại chia cho nhà em ba một phần chứ.” Đôi mắt Vương Mai đều sắp dính vào hộp tiền, không chờ Miêu Thúy Hoa nói xong lại nhịn không được chen lời vào.
Không ngừng là chị ta, tuyệt đại đa số người trong phòng này đều bị của cải của nhà họ Cố làm cho sốc rồi.
Nói thật chứ nông thôn ở niên đại này mỗi nhà mỗi hộ sống như trứng chọi đá, tuy rằng ăn không lo nhưng mặc nè, dùng nè, còn có chúc mừng kết hôn gả cưới, cái nào không cần tiêu tiền chứ. Mỗi năm trong đội chia tiền đều không nhất định đủ dùng, nếu nhà ai nói nhà mình có một trăm đồng tiền thì đó chính là giàu to rồi.
“Xí, tưởng bở.”
Miêu Thúy Hoa đều lười phản ứng chị ta, tiền này hầu hết đều là con trai bảo bối của bà kiếm được, đương nhiên bà chưa nói đến một ngàn đồng tiền bị bà bí mật giấu đi. Tiền trong nhà này vẫn luôn là bà quản lý, nhiều năm như vậy những người khác đều không rõ ràng lắm tiết kiệm bao nhiêu, tiêu bao nhiêu. Mặc dù cảm thấy không thích hợp, cũng không có chứng cứ nói bà trộm giấu.
Nói nữa, cho dù phát hiện thì thế nào, người toàn thôn không phải đều biết việc bà bất công thằng ba à, Miêu Thúy Hoa không lấy làm hổ thẹn, trái lại cho rằng là quang vinh.
Vương Mai cũng nghĩ đến điểm này, cảm thấy bà lão ngầm nhất định còn cất giấu tiền nhưng lại không có chứng cứ. Chị ta cắn chặt răng, giành không qua nhà thằng ba, chẳng nhẽ lại giành không qua nhà thằng hai à.
“Hướng Quốc là cháu đích tôn, về sau phải đọc sách làm công nhân, nhà em hai ngay cả đứa con trai đều không có, tiền này một phòng bọn con dù sao cũng phải nhiều hơn chúng nó.”
Miêu Thúy Hoa không nói gì, nhìn Điền Phương liếc mắt một cái.
Tất cả mọi người nói bà và ông già trọng nam khinh nữ, trời đất chứng giám chuyện này thật đúng là không có, không thấy bà đối xử tốt với An An à. Thuần túy chính là hai vợ chồng thằng hai tự luẩn quẩn trong lòng, một hai phải chà đạp con gái mình, mi nói xem con mình mình không đau, bà làm bà nội có thể nói gì chứ, theo bọn họ thôi. Dù sao bà chia đều đồ đạc hết rồi, nhà thằng hai dung túng Hướng Quốc của nhà thằng cả đoạt đồ vật của con gái bọn nó, đó là chúng nó làm cha mẹ không có bản lĩnh. Mi nhìn xem chờ An An lại lớn chút, nếu Hướng Quốc dám đoạt đồ của An An thì kiểu gì cũng bị Kiến Nghiệp tát tai.
Rõ ràng bà là một bà lão cỡ nào văn mình, chỉ bởi vì hai đứa nhà thằng hai dại dột, ngược lại làm người bên ngoài đều truyền bà là một bà nội ác độc ức hϊếp cháu gái, bà còn oan ức đây nè.
Ở điểm này, Miêu Thúy Hoa khinh thường con thứ hai của mình, mi nói xem là giống loại của mình, chính mi không bỏ trong lòng, còn trông cậy vào người khác giúp mi che chở hay sao.
Rõ ràng trước kia cũng không thấy Kiến Đảng không để bụng với đứa em gái Nhã Cầm này, Miêu Thúy Hoa cảm thấy chuyện này nhất định do con dâu không tốt, dạy hư con trai. Có điều bà cũng chỉ nói thầm trong lòng, hiện tại bà đau cháu trai cháu gái của con ba đều không kịp đâu, làm sao có thời giờ đi quan tâm tật xấu của nhà thằng hai không biết từ đâu ra chứ.
Giống như nhà thằng cả nói thầm sau lưng vậy, ai bảo bà bất công chứ.
Điền Phương bị chị dâu cả nói đến chỗ chân đau thì lập tức uể oải, nhìn con gái ngu nga ngu ngơ ở bên cạnh, trong lòng oán hận các cô bé sao không phải con trai, cũng không có tự tin giành với Vương Mai, xem như cam chịu lời nói của Vương Mai.
Cái đức hạnh này của cô ta càng làm Miêu Thúy Hoa lắc đầu ở trong lòng.
“Được, nhà thằng cả chia 80, nhà thằng hai và thằng ba đều 70, mẹ và cha con về sau đi theo nhà thằng ba sinh hoạt, tương lai sinh lão bệnh tử cũng không cần hiếu kính như vậy. Tất cả đều là nhà thằng ba phụ trách, các con có hiếu tâm thì ngày lễ ngày tết xách chút đồ đến thăm hai người già bọn ta, nếu là không có thì mẹ và cha con cũng sẽ không mắng các con.”
Trợ cấp của Cố Bảo Điền sớm đủ nuôi sống cả nhà họ Cố, nào cần con trai phụng dưỡng chứ, chỉ là càng thêm quang minh chính đại trợ cấp nhà con thứ ba thôi.
Ở đây duy nhất một mình bác Lâm không quan hệ gì với nhà họ Cố hơi đồng tình Cố Kiến Quân và Cố Kiến Đảng, cố tình hai vợ chồng già nhà họ Cố bất công đúng lý hợp tình, hai người chịu thiệt hoàn toàn không cảm thấy chịu thiệt, người ngoài như ông đây lại có thể nói gì chứ.
Tất cả nồi chén gáo bồn, quần áo đệm chăn còn lại đều là chia đều, tổng cộng bốn phần, tất cả mọi người không còn thì mắc gì nữa. Cuối cùng từ bác Lâm soạn thảo thảo thuận chia nhà, sau đó mấy anh em Cố Kiến Quân ấn dấu ngón cái, chuyện chia nhà này hoàn toàn xong xuôi.