Trần Chí Quân không nói gì thêm, ông ấy cũng chẳng quay người mà chỉ vung tay ra hiệu: “Cha mẹ cô đã được lo liệu sạch sẽ rồi. Theo quy tắc của làng, người chết phải được chôn trước khi trời sáng. Giờ không còn sớm nữa, không thể trì hoãn, làm ngay thôi.”
“Thanh Bách.” Ông ấy nghiêm giọng gọi.
“Dạ, chú.” Từ trong đám đông, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi nhanh chóng đáp lại.
Người này là Trần Thanh Bách, đội trưởng đội sản xuất của nhà họ Trần ở Thượng Du Cương, cũng là bạn thuở nhỏ của anh rể Dương Thiến, Trần Thanh Hà. Ông nội của Trần Thanh Bách và ông nội của Trần Thanh Hà là anh em họ, nên hai gia đình cũng khá gần gũi.
“Gọi vài người đến giúp.” Trần Chí Quân nói.
Trần Thanh Bách gật đầu, rồi chọn vài người trong đám người đứng ngoài nhà, tất cả đều là những người hiền lành, chăm chỉ, chuẩn bị khiêng hai ông bà già nhà họ Dương đi chôn.
Dương Thiến nhìn quanh thấy mình không có việc gì phải làm, nghĩ rằng dù sao đây cũng là cha mẹ của thân xác này, là ông bà ngoại của năm đứa trẻ, nên cô đi vào nhà gọi lũ trẻ ra.
Một người lớn và năm đứa nhỏ, cùng với đội sản xuất, tiến về phía ngọn đồi. Họ đào hố, chôn cất hai ông bà. Dương Thiến sau đó dẫn năm đứa trẻ quỳ lạy trước mộ, rồi tất cả lặng lẽ quay về nhà.
Về đến nhà, trời vẫn còn chưa sáng rõ.
Còn chưa kịp nói thêm điều gì, cô đã nghe thấy có người không kìm được mở miệng: “Bí thư, giờ đám tang nhà ông Dương xong rồi, bàn chuyện khác thôi chứ?”
Đến rồi.
Dương Thiến thầm nghĩ trong lòng.
Cô vốn định nhắc đến chuyện lương thực bị đánh cắp, nhân tiện giải quyết luôn vấn đề nhà cửa và đất tự canh.
Tránh để lâu ngày đêm dài lắm mộng.
Còn về công điểm của hai ông bà già, Dương Thiến nghĩ nên thu hồi lại. Dù sao cũng sắp đến lúc chia lương thực, hai ông bà đã làm việc suốt nửa năm, ít nhiều cũng được chia kha khá.
Cô không thể ngồi ăn mãi mà không có nguồn thu được.
Về sau, cô không có ý định bám trụ làm nông cả đời. Việc lên đội hay không với cô chẳng còn quan trọng lắm.
Giờ đã có người nhắc đến, cũng đỡ cho cô phải mở miệng.
Nhiều người trong đám đông cũng nhanh chóng nghĩ đến việc hai ông bà nhà họ Dương đã qua đời, nhà này giờ coi như tuyệt hậu, chuyện phân chia nhà cửa, công điểm và đất đai cần được giải quyết sớm.
Nhiều người vốn định rời đi cũng dừng lại, muốn nghe xem cách xử lý thế nào.
Câu nói “muỗi dù nhỏ cũng là thịt” có lẽ chính là để chỉ tình cảnh này.
Trần Chí Quân biết sớm muộn gì cũng sẽ có người nhắc đến, nhưng ông ấy không ngờ lại có kẻ dám mở miệng nhanh như vậy.
Ông ấy gõ gõ cái tẩu thuốc trên tay, từ tốn nhìn người vừa lên tiếng, chậm rãi hỏi: “Anh định nói gì?”
Người mở miệng không ai khác chính là cha của Cẩu Thặng, cũng là chồng của Thẩm Đào Hoa, người đã lẻn vào trộm lương thực tối qua.
Trần Kiến Thiết.
Nhìn bề ngoài, Trần Kiến Thiết cũng trông ra dáng con người, nhưng theo trí nhớ của thân xác này, Dương Thiến biết gã không phải kẻ tốt lành gì. Trước đây, khi còn sống một mình, gã đã vài lần lén lút trêu ghẹo cô, suýt nữa còn có lần muốn cưỡng bức cô.
Dương Thiến lạnh lùng nhìn Trần Kiến Thiết, nghe gã mở miệng nói: “Chẳng phải chuyện lớn gì, nhà họ Dương giờ không còn ai nữa. Vậy thì nhà cửa, đất tự canh, đồ đạc trong nhà, còn cả công điểm, phải có cách giải quyết chứ?”
“Vậy anh nói xem, anh muốn giải quyết thế nào?” Trần Chí Quân không nhanh không chậm, gõ hết tàn thuốc trong tẩu ra, nhét tẩu vào thắt lưng, rồi từ từ ngồi xổm xuống tại chỗ.