Chương 37

Một số người phản ứng chậm vẫn chưa hiểu ý của Dương Thiến, nhưng Trần Chí Quân đã hiểu ra ngay, nhíu mày nói: “Ý của cô là muốn tách hộ cho Đại Nha và Tiểu Nha.”

Dương Thiến cắn môi, trên mặt thoáng vẻ ngại ngùng, nhưng trong lòng đang nhanh chóng tính toán.

Lấy danh nghĩa Đại Nha và Tiểu Nha để giữ lại nhà cửa là ý tưởng Dương Thiến đã nghĩ ra từ lâu, như thế cũng tiện tách hộ cho hai đứa bé, hộ khẩu, sổ mua thực phẩm các thứ cũng có thể tách riêng ra, có thể tự mình lĩnh đồ đạc, tránh bị nhà Trần Lão Hàm chiếm hết lợi lộc.

Phải biết rằng, thời buổi này, mỗi hộ khẩu đều có một lượng vật tư phân phát nhất định, nếu để hộ khẩu của hai đứa nhỏ mãi ở nhà Trần Lão Hàm, sẽ không chia được chút gì.

Hơn nữa, nếu tách hộ, về sau hai đứa nhỏ cũng không còn liên quan gì đến nhà Trần Lão Hàm nữa, coi như thêm một phần đảm bảo, dù trong trường hợp xấu nhất là cô không còn, cũng có thể bảo vệ cho hai đứa.

Thêm một điều nữa, nếu tách riêng hai đứa nhỏ ra, nhà cửa và đất tự canh cũng có thể hợp lý để lại cho chúng, cô cũng có thể lấy danh nghĩa chăm sóc bọn trẻ để ở lại đây.

Dương Thiến nhanh chóng nói: “Tình cảnh của Đại Nha và Tiểu Nha, bí thư cũng biết, nếu nhà ông Lão Hàm chịu nuôi thì cháu cũng không có ý kiến gì, nhưng thật tình mà nói, hơn một năm nay, hai đứa nó chẳng khác gì tách hộ rồi.”

“Huống chi, một người phụ nữ như cháu, nuôi năm đứa trẻ quả thực quá vất vả, cháu nghĩ nếu chúng có hộ riêng, cũng có thể lĩnh một ít đồ, thêm vào đó là đất tự canh và công điểm làm việc ở đội sản xuất, bí thư là người tốt bụng, ít nhiều gì cũng sẽ hỗ trợ chúng, chắc chắn chúng có thể sống được. Còn cháu, cháu sẽ đưa ba đứa còn lại về đội nhà họ Thẩm. Hộ khẩu của cháu ở đó, lại có anh cả giúp đỡ, còn có thể kiếm được công điểm, mẹ con cháu không đến nỗi chết đói.”

“Ý cô là, cô không định nuôi hai đứa nhỏ nữa?” Trần Chí Quân nhíu mày sâu hơn, nét mặt trở nên khó coi hơn khi nghe ý định tách hộ cho Đại Nha và Tiểu Nha.

Dương Thiến cúi đầu, tay mân mê ngón tay, vẻ mặt trông bối rối như không biết phải làm thế nào, lí nhí nói: “Cháu… cháu cũng không nuôi nổi, mà… danh không chính ngôn không thuận…”

“Nhưng… nhưng…” Dương Thiến lại vội vàng hứa hẹn: “Khi rảnh rỗi, cháu vẫn sẽ qua lại chăm sóc hai đứa nhỏ, cháu sẽ giúp đỡ chúng.”

Những người vừa chứng kiến trận tranh giành lương thực giờ cũng đã hiểu rằng ngay từ đầu họ đã ngắm đến chuyện nhà cửa và đất tự canh, những người định đi giờ cũng đứng lại, chăm chú lắng nghe.

Nghe lời Dương Thiến nói, không ít người gật đầu than thở, cảm thấy một người phụ nữ nuôi năm đứa trẻ quả là khổ cực.

Chỉ có Hoàng Thảo Hoa, nghĩ đến năm đứa trẻ gầy gò trong nhà, có phần không nỡ, liền nói: “Dương Thiến à, theo lý mà nói, em là dì của hai đứa bé, dưới tình cảnh ông bà nội và bác của hai đứa còn sống, vốn không đến lượt em phải nuôi. Nhưng em cũng biết họ là người thế nào rồi. Nếu em để lại hai đứa nhỏ, chẳng phải là đẩy chúng vào hố lửa sao!”