“Đồ khốn!” Bỗng một giọng nữ sắc lẻm chen vào, ngắt lời Dương Tây. Đó là bà cụ Trần mắt híp, bà ta trừng mắt nhìn Dương Tây đầy giận dữ. “Đồ khốn, nói rõ ra cho bà xem, ai ăn trộm lương thực nhà mày? Chỉ cái đống rách nát nhà mày mà ai thèm? Không nói rõ thì bà đánh chết mày!”
Dương Tây mím môi. Cô không sợ người phụ nữ chỉ biết cậy to tiếng như bà cụ Trần, nhưng nguyên chủ thì khác, sợ bà ta đã thành bản năng.
Cô cúi đầu run lên, như thể sợ hãi không biết phải làm gì.
Bà cụ Trần đã quen thói bắt nạt, nhất là với Dương Tây, nên chẳng hề coi cô ra gì.
Bà ta nhìn vẻ sợ sệt của Dương Tây mà đắc ý, bước đến trước mặt cô, tiếp tục mắng: “Đồ con khốn, mặt dày, muốn lợi dụng bà à? Coi bà là hạng dễ bị bắt nạt sao? Thật giống con chị và cha mẹ mày, bỉ ổi không ai bằng. Định vòi tiền của bà hả, mày có khả năng đó không? Đồ đê tiện mãi là đồ đê tiện…”
Nói đến đây, bà ta còn không ngừng lấy tay đâm vào người Dương Tây, đầy vẻ coi thường và khinh miệt.
“Bà đừng nói bậy!” Dương Tây như không chịu nổi, đẩy bà cụ Trần ra: “Rõ ràng bà là người ăn trộm! Bà với mẹ Cẩu Thặng cùng nhau trộm lương thực nhà tôi, còn đẩy tôi ngã. Tôi suýt chút nữa đã chết! Nếu không phải cha mẹ luôn gọi tôi quay lại, bảo tôi đừng đi theo họ, chắc giờ tôi đã chết rồi! Tôi nói cho bà biết, các người không chỉ cướp bóc mà còn âm mưu hại người! Tôi sẽ kiện các người! Tôi sẽ lên chính quyền kiện các người! Các người bắt nạt tôi, cả đám các người cùng bắt nạt tôi, tôi không tin chính quyền không cho tôi công bằng! Nếu ở công xã không giải quyết, tôi sẽ lên huyện, không được nữa thì lên thành phố! Các người là thân nhân liệt sĩ, tôi cũng là thân nhân liệt sĩ, tôi không tin vì sao tôi lại phải chịu cảnh bị bắt nạt như vậy…”
Đây cũng là điều Dương Tây không hiểu và thấy kỳ lạ về nguyên chủ và hai ông bà nhà họ Dương.
Đã cùng là thân nhân liệt sĩ, cớ sao lại bị đối xử khác biệt? Dù gia đình họ Dương là người ngoài thì đã sao? Càng sợ bị bắt nạt thì càng bị người khác bắt nạt.
Trần Chí Quân, bí thư chi bộ, dù sao cũng là người công bằng. Ở đây còn không sống nổi yên ổn, nếu đến nơi khác, e rằng nguyên chủ đã chết bảy, tám trăm lần rồi!
Dương Tây không muốn sống từng ngày như nguyên chủ, hại bản thân còn chưa kể, lại còn hại cả năm đứa trẻ.
Dù cô thấy việc chăm sóc năm đứa nhỏ có phần phiền phức.
Hơn nữa, ở đây mọi người sống tập trung trong cùng gia tộc, Trần Chí Quân là trưởng tộc, tuy tính cách nghiêm khắc nhưng cũng khá công bằng. Nếu không, trước đây ông ấy cũng chẳng giúp đỡ hai ông bà nhà họ Dương. Chỉ tiếc rằng khi ấy dù là ông bà nhà họ Dương, nguyên chủ hay chị gái Dương Lâm đều quá yếu đuối, không dám tranh giành.
Nhưng Dương Tây không phải là họ. Hơn nữa, ở đây người ta rất coi trọng danh dự. Nếu Dương Tây thực sự kiện lên, e rằng Trần Chí Quân sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Dương Tây nói vậy chính là nhằm vào việc khiến Trần Chí Quân phải ra mặt giúp cô, hơn nữa còn sẽ xử lý nặng nhà của Trần Lão Xuyên và nhà của mẹ Cẩu Thặng.
Vừa khéo, đây cũng là hai gia đình bị ghét nhất trong làng.
Dương Tây vừa nghĩ xong, thì Trần Chí Quân, người vẫn ngậm chiếc tẩu trên miệng, gõ gạt tàn thuốc và nghiêm giọng nói với Dương Tây, người đang khóc nức nở: “Được rồi, khóc lóc thì có ích gì? Cô nói họ cướp lương thực của cô, nhưng họ đâu có thừa nhận. Chỉ vì cô nói thế thì đâu có nghĩa là sự thật. Dương Tây, cô có chứng cứ gì không?”