Chương 45

Phạm vi sử dụng của loại vải này rất rộng, người lớn trẻ em đều dùng được, không những có thể dùng làm áo mỏng mà mùa đông còn có thể dùng để làm mặt áo khoác bông cho mùa đông.

Nếu như kích thước phù hợp thì có thể dùng làm ga trải giường và vỏ chăn nữa.

Vì vậy cô cũng không nhún nhường quá, mỉm cười nhận lấy.

Vì sợ trời mưa, Triệu Trân Trân đạp xe như điên, nhưng cuối cùng cũng không tránh được. Vừa mới về đến ngã tư đường gần nhà thì có sấm chớp, ngay sau đó những hạt mưa lớn bắt đầu rơi xuống.

Mưa rơi rất nhanh, Triệu Trân Trân cũng nhanh chóng bị ướt hết.

Cô nhảy xuống xe, nghiêng đầu nhìn chiếc túi dệt buộc ở sau xe, dây buộc khá chắc, không có vấn đề gì. Nhưng mà mảnh vải sling và vải nỉ kia đều sẫm màu, nếu như dính nước thì sợ rằng sẽ bị phai màu, rất có thể sẽ dính màu vào mảnh vải chéo go màu be kia.

Như vậy giặt sạch sẽ rất phiền phức!

Triệu Trân Trân lấy tay lau nước mưa trên mặt, nhảy lên xe đạp tiếp tục đạp về phía trước.

Đi xe đến cổng nhà tập thể của Đại học Bình Thành, Triệu Trân Trân giảm tốc độ, nhưng không ngờ có một chiếc xe đạp lao ra từ bên trong, suýt nữa đã đâm phải cô!

Triệu Trân Trân nhanh chóng nhảy xuống xe, có lẽ dùng sức quá mạnh nên cô giữ thăng bằng không tốt, chân hơi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Cô ơi, cô không sao chứ?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Triệu Trân Trân cố gắng đứng thẳng người đỡ xe đạp. Đầu tiên cô liếc nhìn ghế sau xe, sau đó mới nghiêng đầu nhìn thanh niên thô lỗ trước mặt. Vừa nhìn cô đã nhận ra đó là học sinh của Vương Văn Quảng, tên là Tiền Hồng Khánh.

Từ sau khi trọng sinh, Triệu Trân Trân vẫn chưa từng gặp cậu học sinh đắc ý nhất này của chồng, không ngờ hôm nay lại đυ.ng phải.

Tiền Hồng Khánh liên tục nói xin lỗi, còn chủ động đề nghị muốn đưa Triệu Trân Trân về nhà.

Vừa nghĩ tới những chuyện mà Tiền Hồng Khánh đã làm ra ở kiếp trước, Triệu Trân Trân hận đến thấu xương. Cô kiềm chế cơn tức giận, dùng thái độ như thường ngày nói: “Trời mưa to như vậy sao còn đi ra ngoài?”

Tiền Hồng Khánh còn tưởng rằng người vợ trẻ tuổi xinh đẹp của thầy đang quan tâm đến cậu ta, cậu ta lập tức nói: “Cô, hiện tại em đang thực tập ở xưởng Hóa chất trong thành phố. Em vừa nhớ ra vẫn chưa đóng cửa sổ phòng thí nghiệm, bên trong có rất nhiều thuốc thử đều sợ nước, cho nên em mới gấp!”

Triệu Trân Trân khoát tay, bảo cậu ta đi nhanh đi.

Vương Văn Quảng xưa nay luôn mến tài. Bởi vì điều kiện gia đình của Tiền Hồng Khánh không tốt, anh vẫn thường xuyên giúp đỡ cậu ta, nhưng thằng ranh con này không biết ơn.

Kiếp trước, lúc đầu có người ẩn danh viết áp phích chữ lớn về Vương Văn Quảng, nội dung không ngoài việc phê bình cuộc sống của anh xa xỉ, tư tưởng không tích cực... Vương Văn Quảng không quá để ý đến chuyện này. Mặc dù Triệu Trân Trân khẩn trương nhưng cũng không để tâm lắm, bởi vì bởi vì các giáo sư trong trường có cùng cấp bậc với Vương Văn Quảng đều biết những tấm áp phích chữ lớn như vậy.

Nhưng thằng tiểu nhân Tiền Hồng Khánh vì muốn có được vốn chính trị nên cậu ta đã dùng tên thật viết áp phích, nói người thầy của cậu ta - Vương Văn Quảng là một kẻ thân Mỹ!

Đây chính là vấn đề mang tính nguyên tắc nghiêm trọng nhất, là sai lầm có tính lộ tuyến! Thậm chí có thể là phần tử đặc vụ của địch ẩn nấp bên trong Đảng và quần chúng nhân dân! Trường học bị Ủy ban Cách mạng buộc phải đưa ra quyết định đuổi Vương Văn Quảng, sau đó Vương Văn Quảng nhanh chóng bị đám người kia áp giải đi!