Chương 40

Bọn nhỏ ăn thịt, uống canh trứng rau cải, ăn một miếng bí ngô hấp xong thì được mẹ Trương dẫn lên lầu hai chơi.

Lúc này Triệu Trân Trân mới có thời gian uống một ngụm rượu đỏ.

Cô nâng ly lên, cười nói: “Chị Lỵ Lỵ và Chủ nhiệm Tùy đều là người ưu tú, hai người ở bên nhau, cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp hơn! Văn Quảng, chúng ta cùng chúc hai người họ hòa thuận vui vẻ, đầu bạc răng long!”

Thẩm Lỵ Lỵ vừa bất ngờ vừa có chút cảm động.

Sau khi cơm nước no nê, mọi người bắt đầu tán gẫu. Để không bỏ rơi cô vợ nhỏ, Vương Văn Quảng không chịu nói chuyện về lĩnh vực chuyên môn mà nói một số chủ đề mà mọi người quan tâm. Không biết từ lúc nào đã nói đến vấn đề liên quan đến cung ứng nguyên liệu của đất nước.

Nói thật, Vương Văn Quảng rất có ý kiến với chuyện này, anh nói không chút nghĩ ngợi: “Nền kinh tế kế hoạch hóa có nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng. Tạm thời không đề cập đến những vấn đề vĩ mô hơn, chỉ nói đến việc thay đổi tính tích cực và sự linh hoạt của người lao động thì vẫn còn xa mới theo kịp kinh tế thị trường. Đây là một sự thụt lùi lịch sử điển hình!”

Anh vừa dứt lời, Triệu Trân Trân lập tức giật mình!

Lời nói này của anh đang phê phán sự bất lực trong việc lãnh đạo của Đảng và Chính phủ, tư tưởng này quá nguy hiểm!

Cô lo lắng nhìn Chủ nhiệm Tùy và Thẩm Lỵ Lỵ, chưa kịp suy nghĩ đã cười nói: “Văn Quảng, nhiệm vụ của Xưởng bông nhà nước của chúng ta là một năm sản xuất được ba mươi triệu mét vải. Dân số của cả tỉnh là hơn hai mươi triệu, bình quân mỗi người là một mét vải. Nếu như thực hiện theo kinh tế thị trường thì e rằng sẽ có người nhân cơ hội đầu cơ trục lợi, đến lúc đó e rằng sẽ có càng nhiều người không mua được vải!”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Trong một số vấn đề, Vương Văn Quảng từ trước đến giờ không thể nào trao đổi được với vợ, hơn nữa lần này Triệu Trân Trân nói quả thật rất đúng. Tất nhiên, nếu muốn phản bác thì cũng còn rất nhiều điều để nói.

Ví dụ như sao không xây dựng thêm các xưởng bông nhà nước nữa?

Tuy nhiên trước mặt người ngoài, anh phải giữ thể diện cho Triệu Trân Trân, nên anh cười nói: “Vậy sao, đó là do anh chưa cân nhắc kỹ. Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó e rằng đến cái quần để mặc anh cũng không có!”

Câu nói này mang theo sự đùa giỡn hài hước, bầu không khí lập tức được thả lỏng rất nhiều.

Trái tim Triệu Trân Trân lúc này mới hạ xuống.

Chủ nhiệm Tùy cũng nói xen vào: “Chủ tịch Triệu nói đúng, hiện tại nguồn vật tư đang thiếu hụt, không thể kiểm soát nếu không có kế hoạch. Dĩ nhiên, sản lượng của xưởng chúng ta nhỏ, mấy ngày trước xưởng trưởng Chu còn nói, chờ đến cuối năm mua được máy móc mới thì sản lượng có thể tăng lên gấp đôi. Đến lúc đó, đoán chừng nguồn cung vải vóc sẽ không còn thiếu hụt như thế nữa!”

Triệu Trân Trân gật đầu một cái.

Nhưng thực tế, Chủ nhiệm Tùy quá lạc quan. Xưởng bông nhà nước trước kia cũng bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một lô máy móc tiên tiến từ nước ngoài, thế nhưng sau khi những máy móc đó được kéo về lắp đặt lại thường xuyên xảy ra trục trặc nhỏ, không phải hỏng chỗ này thì là hỏng chỗ kia, cuối cùng thì đình công luôn. Khi đó các kỹ sư nước ngoài cũng đã đi hết rồi, máy móc cũng chỉ còn để trưng bày.