Chương 4

Hai mươi hai tuổi đi du học, hai mươi lăm tuổi đã cưới cô vợ cũng là du học sinh, nhưng chẳng ai ngờ Từ Dĩnh Dĩnh sẽ xảy ra tai nạn xe cộ bất ngờ bỏ mạng châu Âu. Chuyện này là cú sốc rất lớn với Vương Văn Quảng, sau khi về nước ai nói gì anh cũng không chịu tái hôn.

Cho đến năm ba mươi hai tuổi gặp được Triệu Trân Trân mới hai mươi tuổi.

Lúc ấy anh đã là giáo sư nổi tiếng gần xa, Triệu Trân Trân lại chỉ là một công chức nhỏ của công đoàn xưởng bông nhà nước. Lúc đó chênh lệch quá xa, cha mẹ chồng nhà họ Vương vô cùng phản đối chuyện cưới xin này.

Nhưng Vương Văn Quảng rất kiên quyết muốn lấy cô. Hai người lén lút đi làm thủ tục kết hôn, phát mấy túi kẹo mừng ở đơn vị của mình thì xem như kết hôn rồi.

Cho dù bây giờ Triệu Trân Trân đã sinh bốn đứa cháu trai cho nhà họ Vương, mẹ ruột của Vương Văn Quảng là bác sĩ Tào vẫn coi thường cô.

Hai năm đầu kết hôn, Triệu Trân Trân còn cố ý lấy lòng cha mẹ chồng. Sau đó cô phát hiện chỉ là làm chuyện vô ích, nên dứt khoát không đi nữa. Họ coi thường cô, nói thật, cô cũng coi thường hai ông bà ngoan cố đó!

Trước kia không phải Vương Văn Quảng hết lời ngon ngọt thì ngày lễ ngày tết cô đều muốn kiếm cớ không đi.

Cả ngày tâm trạng của Vương Văn Quảng đều rất tốt. Nhà ăn bắt đầu bán cơm vào bốn rưỡi, anh là người đầu tiên xông vào mua hai phần cá hoa vàng nấu, vui vẻ về nhà.



Bây giờ Triệu Trân Trân là phó chủ tịch công đoàn trong xưởng. Bình thường cô không có nhiệm vụ tuyên truyền gì, công việc rất nhàn rỗi. Bốn giờ cô đã tan làm trước, đón thằng cả Kiến Dân và thằng hai Kiến Quốc từ tiểu học phụ thuộc đại học Bình Thành về. Cô lại đến nhà trẻ cơ quan dẫn thằng ba Kiến Xương về. Đi ngang qua cửa hàng thực phẩm cô còn không quên mua một miếng thịt, mua hai cân trứng gà.

Lúc đi tới cổng nhà tập thể của đại học Bình Thành, có hai nông dân vùng ngoại ô gánh cái thúng bán đào vàng tươi mới. Thằng ba ồn ào đòi ăn, quả đào bán tám xu một cân, cô rất hào phóng mà mua năm cân.

Triệu Trân Trân vừa về, giúp việc mẹ Trương đã thở phào nhẹ nhõm.

Năm nay bà ấy đã gần năm mươi tuổi, vốn dĩ là người làm của cha mẹ chồng nhà họ Vương. Bởi vì Kiến Quốc và Kiến Dân là sinh đôi, một mình Triệu Trân Trân rất bận bịu. Tào Lệ Quyên có hai cháu trai ruột trong lòng vui mừng cỡ nào, cũng không thể giúp con dâu trông cháu. Bà ta cử mẹ Trương tới giúp đỡ, giúp tới giờ đã sáu bảy năm.

Vốn dĩ mẹ Trương chỉ lau dọn nấu cơm ở chỗ bác sĩ Tào, chút việc này cũng không hề mệt. Nhưng đến nhà Triệu Trân Trân, chẳng những phải làm những việc này, còn phải chăm sóc cơm áo sinh hoạt của ba đứa trẻ. Giờ lại thêm đứa thứ tư, ban ngày phải chăm sóc cậu nhóc, rất mệt mỏi.

Giờ bế bé sơ sinh nửa buổi chiều, cánh tay đã vô cùng mỏi.

Bà ấy cũng từng không nể mặt Triệu Trân Trân. Nói thật thì mặc dù bà ấy là giúp việc, nhưng không phải là người nông thôn như Triệu Trân Trân, bà ấy cũng là người thành phố đàng hoàng. Chẳng qua chồng và con trai không chịu cố gắng, đều muốn trông chờ vào tiền lương một tháng năm mươi tệ của bà ấy sống qua ngày.

Mặc dù bây giờ tiền lương của giúp việc rất cao, nhưng gia đình có thể dùng đến giúp việc lại không nhiều. Mặc dù làm việc rất mệt, nhưng mẹ Trương cũng không chịu bỏ việc.