Chương 12

Triệu Trân Trân bế thằng tư đi ở tận phía sau, sau đó thì hết rồi.

Ơ, thế là chuẩn bị đi rồi?

Vương Văn Quảng chạy vào phòng khách nhìn trái nhìn phải, thật sự không có bao tải đóng kín, anh có hơi không tưởng tượng nổi, hỏi: “Đồ mang đến cho cha mẹ đâu?”

Triệu Trân Trân cười cười, nói: “Đường xa như vậy, mang gì cũng không tiện, em đã chuẩn bị ít tiền mang về!”

Vương Văn Quảng gật đầu, cũng đúng, bây giờ không thể so với thời kỳ khó khăn vào mấy năm trước. Nếu ở nông thôn mưa thuận gió hòa, ăn no bụng là chuyện không thành vấn đề, nhưng kiếm tiền thì khá khó, vẫn là cho tiền thích hợp hơn.

Nhưng mà, một đống lương thực trong nhà kho nhỏ thì sao?

Triệu Trân Trân mỉm cười đưa con cho Vương Văn Quảng, nói: “Anh mau giúp em bế con. Ôi tối qua không ngủ ngon, không biết làm sao sái cổ rồi, cổ đau muốn chết!”

Vương Văn Quảng nhận lấy thằng tư, ánh mắt mờ mịt nhìn vợ, nhỏ giọng nói: “Không sao chứ? Nếu không thì đến chỗ bác sĩ Trần xoa bóp?”

Triệu Trân Trân lắc đầu, nói: “Không cần, đi nhanh đi, không kịp lên xe thì phiền phức!”

Có một bụng giò nấu lót bụng, lúc đi tới thôn họ Triệu thì Vương Văn Quảng không đau eo không tê chân, vô cùng thản nhiên vào sân của nhà họ Triệu.

Bởi vì lúc này là hơn hai giờ chiều, người lớn đều đến ruộng làm việc, chỉ có hai đứa bé Cẩu Đản và Cẩu Thặng nhà em trai của Triệu Trân Trân ở nhà.

Cẩu Đản và Cẩu Thặng cũng là sinh đôi, năm nay đã tám tuổi, bởi vì năng lực biểu đạt ngôn ngữ yếu nên năm nay mới học lớp một tiểu học trong thôn. Thời tiết nóng nực, hai đứa bé đều chỉ mặc quần ngắn rộng, cởi trần chơi đùa trong sân.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cẩu Đản và Cẩu Thặng chào hỏi cô và dượng thì đến ruộng gọi người.

Triệu Trân Trân sống lại đến giờ, vẫn là lần đầu tiên về nhà mẹ. Cô cau mày nhìn căn nhà vô cùng bừa bộn, trên bàn ghế phủ một lớp bụi, trên đất rơi rất nhiều rác không sao nói rõ được, cảm thấy không có cả chỗ để đặt chân.

Mẹ Trương hiểu rõ mà buông Kiến Xương ra, đến sân múc một chậu nước trong vại nước trước, tìm một miếng giẻ lau lau sạch sẽ bàn ghé, lại quét đất. Bà ấy đang xách rác muốn đi ra ngoài ném thì cha mẹ của Triệu Trân Trân đã quay về.

Chu Gia Anh thấy bao tải trong tay mẹ Trương thì vồ qua giành lại, nhìn rồi gân giọng nói: “Ôi, không thể ném, đây đều là đồ tốt có thể dùng được!”

Mẹ Trương không lên tiếng, lau nửa bàn tay bị dính bùn, xoay người đi.

Chu Gia Anh hừ một tiếng, chỉ là một người giúp việc, điệu bộ còn lớn như vậy!

Nhưng đợi bà thấy ba đứa cháu ngoại mặc áo sơ mi trắng hải quân, quần ngắn rộng màu xanh dương giống nhau như đúc chạy tới gọi bà ngoại, đừng nói trong lòng thoải mái cỡ nào. Vốn dĩ bà muốn bế Kiến Xương nhỏ nhất, nhưng tay của mình toàn bùn, bèn vội vàng múc nước rửa tay, cười nói: “Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương, nhớ bà ngoại rồi sao?”

Ba thằng nhóc đều gật đầu.

Chu Gia Anh vui vẻ, nâng cao giọng nói: “Bà ngoại cũng nhớ các cháu! Bà ngoại mới hái mấy quả táo từ vườn trái cây, sẽ rửa rồi cho các cháu ăn!”

Bên này, em trai thứ hai của Triệu Trân Trân là Triệu Truyền Hải lên tiếng chào Vương Văn Quảng, rồi chạy ra ngoài mua rượu và thức ăn. Cha là ông Triệu và anh cả Triệu Truyền Sơn của Triệu Trân Trân đã bảo Vương Văn Quảng ngồi vào vị trí trên cùng của bàn vuông cũ nát.

Không so sánh thì không nhìn ra, Triệu Truyền Sơn nhỏ hơn Vương Văn Quảng tới mấy tuổi,.