Cậu ấy nhìn chị mình một cái, nói: "Chị của em, chị đừng giận anh A Yến nữa, khoảng thời gian trước bác gái Giang qua đời, anh A Yến có thể mấy tháng trời cũng không chợp mắt được bao nhiêu, lúc đó chị lại tìm anh ấy hủy hôn…"
Lâm Nhiễm: "…" Bản thân hình như có chút tồi!
…
Ngày hôm sau lúc Lâm Nhiễm thức dậy trong nhà chỉ còn lại mỗi chị Quần. Bất kể là người đến xưởng nhuộm tiệm vải làm việc, hay là Lâm Kiều Châu đi học, đều là ra khỏi nhà từ sớm.
Lâm Nhiễm rời giường rửa ráy xong, lật tủ quần áo, từ trong tủ chất đầy các loại sườn xám tinh tế hay váy học sinh vạt chéo, tìm lấy chiếc đầm hoa nhí đơn giản thay rồi xuống lầu.
Chị Quần thấy cô thức thì đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cô, lúc này xuống lầu thì thấy trên bàn bày một đĩa bánh cuốn quẩy chiên*, một bát cháo thịt suông** trứng bắc thảo, còn có trứng chiên sữa tươi, đều là món Lâm Nhiễm thích ăn.
*bánh quẩy chiên được cuộn trong bánh cuốn.
*thịt suông: thịt xay khi cho vào nồi nấu sẽ nặn thành hình thuôn dài.
Cô cảm ơn chị Quần, uống một ngụm nước rồi gắp bánh cuốn quẩy cho vào trong cháo, cô thích ăn như vậy, nong nóng lại vừa giòn vừa thơm, có thể ăn bao nhiêu cũng không ngán.
Chị Quần cười hi hi, nhưng cô ấy thấy Lâm Nhiễm mặc đầm hoa nhí ngược lại có chút kỳ lạ, nhìn chiếc đầm thêm vài lần, nói: "Sao đại tiểu thư lại mặc chiếc đầm này rồi? Trước giờ cũng không thấy cô mặc cái này."
Lâm Nhiễm nhìn chiếc đầm, cười nói: "Chút nữa ra ngoài, mặc mới lạ một chút."
Chị Quần nghe cô nói muốn ra ngoài thì mười phần căng thẳng, nói: "Đại tiểu thư, cô muốn đi đâu? Cô vừa bệnh nặng một trận, vẫn là nên ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng."
Cô ấy sợ cô ra ngoài nghe người ta nói lời ra tiếng vào sao?
Lâm Nhiễm cười với cô ấy, nói: "Không sao, tôi chỉ đi ra xưởng nhuộm xem một chút, chút nữa sẽ về."
Chị Quần nhìn cô muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, không cản cô nữa. Ngay cả xưởng nhuộm nhà mình cũng không cho cô đi, chẳng lẽ về sau thật sự không cho cô ra khỏi cửa sao? Nhưng tính tình tiểu thư nhà mình căn bản không phải như vậy.
Lâm Nhiễm nắm lấy tay chị Quần vẻ an ủi, cười nói: "Xưởng nhuộm của mình ai có thể ác hơn tôi được chứ?"
Chị Quần: "…"
Lâm Nhiễm tất nhiên là đang nói đùa. Cô thật sự rất hiền lành và cũng rất lễ phép, đến xưởng nhuộm vẫn luôn mỉm cười, cho dù người khác có không để ý đến cô đi chăng nữa… Xem ra là do duyên của cô với người ta không tốt rồi.
Chuyện này phải sửa chữa uốn nắn dần thôi… Cô đang suy nghĩ, không đề phòng mà bị người nắm lấy kéo qua một bên.
Cô giật mình, thì nghe giọng của một thím khá là quái gở: "Ây dô, đại tiểu thư, cô cẩn thận một chút, đừng để nước bẩn dính lên quần áo cô, chúng tôi không đền nổi đâu!"
Lâm Nhiễm: "…" Lần này e không phải thù cũ!
"Không đâu." Lâm Nhiễm nhìn vại thuốc nhuộm lớn với vải vóc được treo bên cạnh, lại nhìn chiếc đầm trên người mình, cười nói: "Thím à, đầm của tôi còn không đáng giá bằng vải này nữa, hơn nữa, cái này của tôi không phải là hoa nhí sao? Dính nước nhuộm lên cũng là thêm màu sắc cho hoa mà."
Thím: "…" Bà ấy đánh giá trên dưới Lâm Nhiễm, trong lòng lẩm bẩm một câu "Ây dô, hôm nay đại tiểu thư lại chơi trò gì đây", nhưng mà đại tiểu thư này lại thật sự rất đáng yêu, đột nhiên xông đến gần cười như vậy bà ta lại nghĩ mình là bà tám ác độc…