Còn trưng ra khuôn mặt xinh đẹp đến đáng sợ.
Hứa Diệc Lâm ký một lướt cả bốn bản đơn từ hôn như thể sắp chết đến nơi.
Hắn lại ném cây bút đi, rồi vác cái bản mặt mà đẩy giấy tờ ký tên đến trước mặt Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm là một người rộng lượng như vậy, đương nhiên cũng sẽ không so đo, tính toán với hắn, cô nhoẻn miệng cười và ký tên, sau đó cô lại yêu cầu ba mình và dì Trân ký tên vào cột nhân chứng, rồi cô chuyển nó sang cho Hứa Đông Phúc và Lưu Ngải Liên, nói: “Bác trai, dì Lưu, còn thiếu hai người thôi.” Mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.
Thậm chí Hứa Đông Phúc còn không biết thế nào mà ngày hôm nay mọi việc đều diễn ra tốt đẹp nhưng cuối cùng lại đi đến bước đường này.
Nhưng ông ta vẫn không chịu bỏ cuộc mà đưa mắt liếc nhìn đứa con trai cả của mình, Hứa Diệc Phưởng lập tức gật đầu, nói: “Ba mẹ, đây là những gì mà chúng ta nợ em gái A Nhiễm, hai người hãy ký vào đi.”
Hứa Đông Phúc và Lưu Ngải Liên: “…”
Trong lòng cực kỳ bức bối, khó chịu.
Nhưng họ cũng chỉ có thể đè nén cảm giác đó xuống rồi lấy bút ra ký hai nét chữ, sau đó lại đẩy về phía Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm liếc mắt nhìn bọn họ, cầm lên, ký tên lên tờ giấy đó, nói: “Mọi người không muốn à? Vậy tôi cất hết đi nhé?” Muốn? Muốn cái gì mà muốn cơ chứ?
Lấy thứ này để tự làm mình khó chịu à?
Không ai thèm chú ý đến cô.
Lâm Nhiễm cũng không để ý họ, nhìn nét chữ viết đã gần khô, sau đó cô nghiêm túc, cẩn thận cất nó đi, nói: “Vậy thì tôi sẽ cất hết đi nhé, chỉ có điều sau này nếu các người muốn lấy lại, tôi giữ lâu như vậy, phí bảo quản sẽ cao đấy. Đương nhiên, nhà họ Hứa của mọi người giàu có như vậy, nên nếu phải trả mười vạn tám vạn gì đó chắc mọi người cũng không để bụng đâu đúng không.”
Người nhà họ Hứa: “...”
“Lấy đi, lại lấy một bản đi.”
Dù sao Hứa Đông Phúc cũng đã lớn tuổi rồi, thân là một doanh nhân ông ta cũng đã từng gặp qua đủ mọi chuyện loại lớn nhỏ trên thương trường, ông ta cũng không thèm quan tâm đến thể diện cái gì đó, nói: “Dù sao thì đó cũng là đơn từ hôn giữa cô và A Lâm, dù sao nhà họ Hứa chúng tôi cũng nên giữ một bản!”
Mọi người: “...”
Lần này ngay cả Hứa Diệc Phưởng cũng giật giật khóe mắt.
Lâm Nhiễm cũng chẳng thèm quan tâm, cô cẩn thận lấy một tập tài liệu ra đưa cho Hứa Đông Phúc, nói: “Bác trai, bác quả thật là một doanh nhân, dù thế nào đi chăng nữa bác cũng đều có thể tính toán tường tận hết tất cả, vừa nghĩ đến việc muốn tìm ba tôi để hợp tác với xưởng nhuộm của ông ấy, để kiếm thật nhiều tiền cho bác, giờ lại còn muốn chặn đứng con đường kiếm chút tiền này của tôi như vậy nữa, bác cũng thật là.” Biểu cảm cực kỳ đáng tiếc.
Hứa Đông Phúc: “...”
Cứu mạng với, rốt cuộc phải đối mặt với cô là bị thứ gì ám vào người vậy chứ?
Tại sao nghe cô nói mà lại muốn chết như thế?
Đi đi, mau đi đi.
Lúc này, ông ta chẳng còn muốn cố gắng cứu vãn thứ gì nữa, ông ta chỉ muốn im lặng đi về nhà mà thôi. Nhưng Lâm Nhiễm lại giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lại nhìn Hứa Diệc Phưởng, nói: “Được rồi, bây giờ cũng đã từ hôn xong rồi, anh có thể nói cho tôi biết yêu cầu quá đáng của anh rồi.”
Hứa Diệc Phưởng im lặng một lúc, rồi mới nói: “Em gái A Nhiễm, nếu anh muốn cầu thân với em, vậy em có thể cho anh một cơ hội được không?”
Lâm Nhiễm: “???”
Mọi người: “???”