Chương 14

Anh ta muốn nói, mới chỉ có mấy ngày thôi, đại tiểu thư đó lại muốn thoái hôn rồi sao?

Anh ta đẩy cá viên trên bàn đến trước mặt Lâm Kiều Châu, nói: "Em ăn đi, anh sẽ đi tìm cô ấy."

Cho dù Lâm Nhiễm và Giang Yến đã thoái hôn, cũng vẫn sẽ có những cơn sóng ngầm cuồn cuộn giữa người trong thôn và nhà họ Lâm, nhưng từ nhỏ bọn họ đã coi Lâm Kiều Châu là em trai, sẽ không vì chuyện này mà đối xử khắt khe với cậu ấy.

Lâm Kiều Châu muốn đi theo, nhưng Giang Gia Thành trực tiếp đè cậu ấy xuống, quay đầu lại nói với mẹ ruột vừa từ trong bếp đi ra: "Mẹ, A Châu chưa ăn cơm, mẹ để thằng bé ăn xong rồi hẵng đi!"

Nói xong, anh ta mặc áo sơ mi và áo khoác vào rồi vội vàng đi ra ngoài.

Lâm Kiều Châu: "..."

Giang Gia Thành đi đến sân nhà họ Lâm.

Lâm Nhiễm vẫy tay gọi anh ta đi lên tầng hai.

Cô pha mời anh ta một ấm trà Bảo Lợi thượng hạng, nhẹ nhàng cười mời anh ta ngồi.

Giang Gia Thành mặc một chiếc áo cardigan ngắn tay, bên trong tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, anh ta mới từ bến tàu trở về, mồ hôi đầm đìa: "..."

Anh ta rất thoải mái khi đối mặt với Lâm Nhiễm dữ dằn ngạo mạn, nhưng Lâm Nhiễm mỉm cười như vậy lại khiến anh ta nổi da gà đứng ngồi không yên.

Anh ta không nhịn được hỏi: "Cô bày ra vẻ mặt như vậy là có ý gì?"

Khi Lâm Nhiễm nhìn thấy anh ta, trong đầu đã có vài mảnh ký ức, xấu hổ cười nói: "Có việc cầu người mà."

Giang Gia Thành: "..."

Anh ta phải chịu đựng lắm mới không thốt lên "Cô có chuyện gì thì cứ thẳng thắn tìm A Yến đi", vì anh ta sợ chén trà nóng sẽ hất thẳng vào mặt để chào đón mình.

"Không cần làm tới vậy."

Cầm chén nhấp một ngụm, nóng đến mức há miệng, nói: "Nói đi, cô muốn điều tra cái gì, tôi sẽ tìm người hỏi giúp cô, nếu không được nữa, tôi giúp cô đi tìm A Yến."

Thật lòng mà nói, anh ta và A Yến đều lớn hơn Lâm Nhiễm bốn tuổi, lớn lên với nhau ở cùng một thôn, cũng coi như là nhìn Lâm Nhiễm trưởng thành từ nhỏ đến lớn, cho dù cô thoái hôn với Giang Yến, nếu cô có chuyện thì anh ta cũng không thể mặc kệ, cô chính là một nhóc con vô tâm, anh ta còn có thể so đo với cô sao?

Anh ta biết A Yến cũng giống như vậy.

Nếu thật sự có chuyện, cho dù lại bị cô làm phiền, tám phần hẳn cũng sẽ không mặc kệ cô.

"Anh nói với anh A Yến, anh ấy còn để anh giúp tôi sao?"

Lâm Nhiễm hỏi.

Giang Gia Thành liếc nhìn cô, không thèm trả lời câu này.

Lâm Nhiễm cũng không bị tổn thương vì ánh mắt đó.

Cô ho khan, mỉm cười đưa cho anh ta một tờ giấy, nói: "Đây là một vài cái tên, Đinh Khanh Khanh đầu tiên là một tiểu thư mà Hứa Diệc Lâm gặp trên tàu du lịch từ Anh trở về Cảng thành, nghe nói là một tiểu thư hiện đại tiến bộ, Hứa Diệc Lâm rất thích cô ta, hẳn là khi ở trên thuyền sẽ không tránh khỏi phát sinh mối quan hệ thân mật, mặc dù lúc đầu tôi cũng không quá để ý, nhưng không phải giờ tôi còn đang muốn hủy hôn sao? Cũng nên bắt chút thóp mới có thể tránh xung đột, anh cũng biết, tôi không giỏi việc cãi cọ, vì vậy tôi muốn nhờ anh giúp tôi nắm được chút manh mối gì không, đổ thêm dầu vào lửa một chút cũng được, tốt nhất cứ thuê một nhϊếp ảnh gia, chi phí sẽ do tôi trả."

Nắm đấm Giang Gia Thành cứng lại, anh ta tức giận nói: "Chỉ là một người như vậy, cô còn đính hôn với hắn làm gì? Cứ nghĩ sạch sẽ thế nào!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin