Chương 1: Vô cùng động lòng người (1)

Lâm Nhiễm chết rồi.

Nhưng Lâm Nhiễm đã sống lại.

Vào một buổi chiều bình thường không có gì mới mẻ.

Khi tỉnh dậy, Lâm Nhiễm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy vách tường được dán giấy dán tường in hoa ở đối diện, chiếc tủ quần áo bằng gỗ sẫm màu, cúi xuống là chiếc chăn mỏng tơ lụa có in hoa, khung giường gỗ đơn được chạm trổ hoa văn.

Cô ngẩn người, rốt cuộc đây là đâu?

Đầu óc cô trống rỗng.

Sau đó trước khi cô kịp bình tĩnh lại để suy nghĩ, tiếng gõ cửa "cốc cốc" liền vang lên, cô do dự một chút, đứng dậy đi ra mở cửa.

Đứng trước cửa là một thanh niên cao gầy.

Áo sơ mi màu trắng, bộ vest màu xám, cà vạt in hoa văn đỏ sẫm, khuôn mặt ưa nhìn, làn da rất trắng, diện mạo thuộc kiểu thư sinh tuấn tú, chỉ có điều sắc mặt đối phương hơi khó coi, lúc này lại đang cau mày, ánh mắt mang theo vẻ chán ghét và không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kiềm chế nhìn Lâm Nhiễm.

Hứa Diệc Lâm.

Nhị thiếu gia nhà họ Hứa.

Trong đầu Lâm Nhiễm nhanh chóng hiện lên những thông tin này, ngoài ra còn có mấy mảnh vụn ký ức khác.

Nhưng còn chưa kịp tiêu hóa, người đàn ông tên Hứa Diệc Lâm ở phía đối diện đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Anh ta nói: "Lâm Nhiễm, cô ra đây đi, chúng ta nói chuyện một chút."

Nói chuyện?

Lâm Nhiễm gật đầu.

Cô muốn làm rõ tình huống hiện tại, nói chuyện một chút cũng không sao.

Còn về chuyện có bị thể bị đối phương phát hiện ra sự khác thường của mình không, nhìn vào vẻ không kiên nhẫn của anh ta, đến ánh mắt cũng lười dừng lại trên người cô, chắc tâm tư của anh ta cũng không đặt trên người cô đâu nhỉ?

Không sao cả.

"Lâm Nhiễm, tôi không thể kết hôn với cô được, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."

Trong phòng khách mang đậm sắc thái niên đại, Hứa Diệc Lâm ngồi đối diện với Lâm Nhiễm cách chiếc bàn trà gỗ vuông, anh ta hít sâu một hơi, sau đó nói với Lâm Nhiễm.

“Vì sao?”

Lâm Nhiễm hỏi anh ta.

Mau nói cho tôi biết lý do đi, tốt nhất là giải thích rõ ràng mọi chuyện về cái hôn ước này, ngoài ra còn có bối cảnh gia đình của chúng ta nữa.

“Vì sao à?!”

Trong giọng nói anh ta mang theo chút tức giận.

Hiển nhiên Hứa Diệc Lâm cũng đã cố gắng kiềm chế, anh ta đưa tay xoa lên ấn đường, mới nói: "A Nhiễm, cô không hiểu sao? Chúng ta không hợp nhau! Cho dù cô có cố chấp kéo dài không muốn huỷ bỏ hôn ước với tôi, thì tôi cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, trước sau gì tôi cũng có thể tìm ra cách huỷ bỏ hôn ước này, ngược lại là cô... A Nhiễm, cô muốn gả cho tôi cũng chỉ vì cảm thấy tôi là người thích hợp để gả, cô còn trẻ, lớn lên lại xinh đẹp, bây giờ huỷ bỏ hôn ước với tôi, chắc chắn vẫn có thể tìm được người đàn ông có điều kiện không thua kém bao nhiêu! Nhưng cô cứ khăng khăng kéo dài, không chịu huỷ bỏ hôn ước, làm ầm ĩ đến mức khó coi, ảnh hưởng đến danh tiếng… Danh tiếng của cô vốn đã không tốt rồi, nếu cố chấp níu kéo không chịu huỷ bỏ hôn ước, cô cũng chẳng có lợi gì hết!"

Lâm Nhiễm: "???"

Lớn lên hình người mặt chó, nói ra cũng toàn tiếng chó.

Không đúng, chẳng phải chó chỉ biết sủa thôi sao?