Mặc dù mẹ kế của cô rất tốt với cô, thỉnh thoảng còn đưa em trai đến thăm cô, nhưng Trần Tư Vũ chỉ nhận bánh kẹo, quần áo, kem và đồ ăn vặt do mẹ kế mang đến, cô chưa bao giờ gọi bà ấy một tiếng dì, gặp mặt là trợn trắng mắt lên.
Khi Trần Gia Tường còn sống cũng còn được, mặc dù gia cảnh hơi nghèo do gánh nặng của vợ nhưng ông có công việc và tiền lương, cuộc sống rất thoải mái, nhưng sau ông qua đời do bệnh tật, cuộc sống của mẹ kế cũng khổ sở.
Thật ra Hội ủy viên tư tưởng chưa từng tìm bà ấy, mà người mẹ kế đó, một tiểu thư nhà giàu yếu ớt bất kham, sau khi nghe chút phong thanh đã nuốt thuốc phiện, hiện trong nhà chỉ còn một người em trai, theo truyền thuyết thì thằng bé sống ở chuồng bò.
Tình hình cụ thể thì chờ khi Trần Tư Vũ đến rồi mới biết.
Băng qua con hẻm, trong ngõ nhỏ toàn là các mẹ các dì, mạnh ai người nấy rửa rau, dệt áo len, cười hi ha bàn tán mấy chuyện lặt vặt thường ngày.
Thấy một người quen, cô bước tới hỏi: "Dì ơi, cháu đến tìm Trần Hiên Ngang."
Mới ngẩng đầu thấy Trần Tư Vũ, các dì các mẹ mặt mày biến sắc, có một người nói: “Người nhà họ Trần chết cả rồi, không còn ai cả.”
Trần Tư Vũ nghĩ bụng, sao có thể chứ, trong sách nói rằng Trần Hiên Ngang là một vai phụ quan trọng kia mà, sao có thể chết sớm như thế được.
Lúc này lại có một dì khác dịu giọng nói: “Đồng chí trẻ, dì biết đám thanh niên các cháu có giác ngộ, nhưng người nhà họ Trần chết sạch cả rồi, chỉ còn mỗi thằng bé Hiên Ngang thôi, chúng tôi cam đoan tư tưởng thằng bé chẳng có vấn đề gì hết, cháu bỏ qua cho nó nhé.”
Trần Tư Vũ bừng tỉnh, bởi vì bộ đồ xanh lá và ruy băng ở eo của cô khiến các mẹ các dì hiểu nhầm mất rồi.
Họ nghĩ cô đến đây để chỉ trích Hiên Ngang và chống lại địa chủ.
Cô vội vàng cởi dải ruy băng, vỗ tay trước ngực: "Dì, mọi người nhận ra cháu chứ, cháu là chị của Hiên Ngang."
Dì đó nhìn, quả nhiên, đây không phải là đứa con gái nhà họ Trần chỉ nhận người nuôi không nhận người thân, đến lần nào là khóc lần đấy sao?
“Nhớ rồi nhớ rồi, nhóc con, chẳng phải cháu đang hưởng phúc ở viện Thủ Quân sao? Lúc ba cháu qua đời, cháu cũng chỉ đến một chút, khi mẹ kế qua đời cũng không tới. Tại sao hôm nay lại tới cái sân nhỏ tồi tàn này của chúng tôi rồi?”
Thiết lập nhân vật chính tâm cao khí ngạo này làm sao mà tẩy trắng đây?
Thắt lưng màu đỏ của Trần Tư Vũ chỉ được cởi một nửa, cô nói: "Cháu, cháu ấy à, vùi đầu làm việc chăm chỉ trong nhiều năm, cuối cùng đã được nhận vào đoàn văn công rồi. Tất nhiên, cháu sẽ chuyển về đây sống với em trai."
Cô đúng thật đã vượt qua kỳ thi, nhưng vì hạn ngạch nên cô không thể vào được, đây cũng không phải là nói dối.
Đoàn văn công?
Đó chính là thiên đường lý tưởng mà tất cả phụ nữ trong nước đều khao khát, đối với diễn viên thì người ta luôn có một niềm yêu mến không thể giải thích được, một dì lập tức đưa tay ra: "Cháu thi hát hay nhảy, có thể hát “Bạch Mao Nữ” không?"
Trần Tư Vũ mím môi cười, sau đó gật đầu.
“Vậy xem như chúng ta đã được nắm tay Bạch Mao Nữ rồi?” Một người khác sờ sờ, kinh ngạc kêu lên: “Ối chà, đứa nhỏ này không hổ danh được nhận vào đoàn văn công, tay mềm như đậu phụ, chạm vào rất thích."
"Cô chưa từng thấy qua đồ tốt rồi. Đậu phụ không thể so với tay này được, tay giống như ngọc, cứ như ngọc Dương Chi ấy."