Đây là những gì chủ nhiệm Phương nói, một cô gái như nụ tầm xuân, có thể ca hát và nhảy múa, mặc dù cô rêu rao huênh hoang khoác loác, nhưng thực sự cô nhảy rất tốt, chỉ bởi vì cô đi xem phim cùng với một người con trai mà nói cô là con người hư hỏng, việc này đúng là chẳng còn gì để nói.
Song ông ấy nhíu mày: “Nhưng Tư Vũ, Trần Niệm Cầm nói phim mà cháu với Cao Đại Quang xem là phim H, hơn nữa còn ngủ với nhau, đó là một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, nói nhiều vô ích, chủ nhiệm Phương là chú cần bằng chứng.”
“Tấm vé đó là của thím Cao cho, nó rất quý giá, chú xem, cháu còn giữ lại đây này.” Bình tĩnh lấy ra một nửa tấm vé được nhặt từ thùng rác ra, chớp chớp hai con mắt đẫm lệ đưa cho mọi người.
Thật ra lúc đầu Cao Đại Quang đưa Trần Tư Vũ đi xem phim “Lốc xoáy màu hồng”, thanh niên mà, ở thời đại bảo thủ như này, tay còn không dám nắm, nhưng “Peter và người sói” thì trong sáng quá, đó là kịch thiếu nhi.
Chủ nhiệm Phương có chút không tin, nhưng mẹ Cao đã tiến lên rất đúng lúc: “Vé là của tôi cho. Mọi người, Tư Vũ là một đứa trẻ ngoan, đi xem phim cùng thôi mà đã bị báo cáo là tác phong có vấn đề, người báo cáo đúng là có lòng dạ bất chính, mọi người nói đúng không.”
Mọi người vây xem xung quanh không biết được tình hình cụ thể, chỉ cảm thấy con sói nhỏ đằng trước quá là đáng yêu, đương nhiên gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Mẹ Cao lại nói: “Tôi giúp Tư Vũ đảm bảo, con bé là một đứa trẻ có tính cách tốt, tác phong tốt, chủ nhiệm Phương, chúng ta đều nhìn Tư Vũ trưởng thành, ông không được vì một chút ân oán cá nhân mà đổ oan cho một đứa bé được.”
Ý, chủ nhiệm Phương lôi những ân oán cá nhân ra lúc nào, ông ấy chỉ là đang làm việc nghiêm túc mà thôi.
Nhưng dưới sức ép từ ánh mắt mọi người, ông ấy không thể không tuyên bố.
Nét mặt uy nghiêm, chỉ tay về Trần Tư Vũ, chủ nhiệm Phương nói: “Quỷ nhỏ, trước mắt mà nói, chú không cảm thấy suy nghĩ của cháu có vấn đề gì cả, nhưng mà.”
Mẹ Cao ngắt lời: “Tôi nhìn con bé từ nhỏ cho tới lớn, tôi đảm bảo sau này con bé cũng sẽ không phạm lỗi.”
Mọi người xung quanh cũng nói: “Cũng chỉ là một đứa bé mới lớn thôi mà, đồng chí chủ nhiệm, không cần phải chuyện bé xé ra to đâu.”
Thanh niên trí thức cực kỳ luyến tiếc nhân tài, chưa kể ba của Trần Tư Vũ là anh hùng chiến đấu và là đồng đội cũ của chủ nhiệm Phương, nếu thực sự cho con gái của đồng đội cũ một dấu đóng dấu tác phong và kỷ luật không nghiêm túc, lương tâm ông ấy không thể chịu đựng được.
Đã nói Trần Tư Vũ theo đuổi Cao Đại Quang, là bởi vì tối đến có người chăm sóc, cùng đi ra ngoài xem phim v.v… Điều này chứng tỏ tâm trí của cô ấy thực sự đặt vào sự nghiệp của mình, nhìn trên tình diện của đồng đội cũ, chủ nhiệm Phương không thể nói cô có vấn đề được.
Phê bình bản báo cáo ngay tại chỗ, ông ấy trừng mắt với Trần Tư Vũ, đập bản báo cáo về phía cô: “Nếu sau này cháu dám phạm sai lầm về mặt kỷ luật thì cháu hãy đợi đó.”
Trần Tư Vũ co vai lại, bị người chú già uy nghiêm dọa thành một con chim nhỏ.
Nhưng không phải là không có chuyện gì sao.
Mẹ Cao đương nhiên vui vẻ, con trai không cần phải kết hôn quá sớm, đồng nghĩa với việc bà ta có thể tìm được một cô con dâu ưng ý hơn.
Cao Đại Quang lại có chút xót xa trong lòng, mặc dù không quá bằng lòng, nhưng anh ấy vừa chuẩn bị tinh thần xong, chuẩn bị làm chú rể, kết quả cô dâu đến tay thì lại bay đi mất.