Thằng bé không thể để người thân duy nhất trên thế giới này của thằng bé khi rơi vào nguy hiểm, mà bên cạnh lại không có lấy một sự động viên ủng hộ nào cả.
Sáng sớm ngày hôm sau, 8 giờ 30 phút, trong chính phòng rộng lớn của hội ủy viên tư tưởng, đầu cành chim hót líu lo.
Mới là thời gian làm việc, những người tới tham dự không quá nhiều, nhưng vóc dáng của Cao Đại Quang với dáng vóc đẹp trai, cả người toát lên vẻ tươi mới, mặc bộ đồ màu xanh vẫn làm cho người ta phải chú ý.
Trong khóa sinh viên cuối cùng trước khi trường đại học đóng cửa, anh ấy là một sinh viên rất ưu tú.
Mẹ của anh ấy cũng đến, đứng chung một chỗ với Phùng Tuệ, thỉnh thoảng lại nói một câu, đau buồn nhìn ra ngoài viện.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng vang lên: “Chú Phương.”
Ánh mắt của hai người con gái chạm vào nhau, giọng nói lảnh lót như tiếng chim vàng anh nhỏ, nghe một cái là đã biết đó là Trần Tư Vũ.
Cô tự nhiên kêu to chủ nhiệm Phương.
“Quỷ nhỏ, bình thường không thấy cháu gọi to bao giờ, hôm nay lại còn nhận tôi là chú cơ đấy.” Chủ nhiệm Phương sắp bước vào phòng thì bị Trần Tư Vũ chặn lại.
Hôm nay Trần Tư Vũ đã thay bộ đồ màu xanh lúc trước của mình, cố tình mặc một chiếc áo sơ mi kaki vá màu vàng đất phổ biến vài năm trước, khóe miệng nhếch lên một cái: “Ban đầu là cháu sợ chú đó, vừa gặp cái thôi mà đã như chuột trốn mèo rồi, chỉ muốn bỏ chạy.”
Thật ra những đứa trẻ trong Viện Thủ Quân đều rất sợ chủ nhiệm Phương, gặp ông ấy là đã muốn chạy rồi, nhưng Trần Tư Vũ thì lại không, cô là không tôn trọng người lớn tuổi. Cười một cái, chủ nhiệm Phương nói: “Hôm nay chú sẽ thẩm vấn cháu, cháu đừng có sợ chú đó.”
Trần Tư Vũ ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Sợ, nhưng cháu không thích người khác hắt nước bẩn lên người cháu, vậy nên cháu mới có dũng khí.”
Chủ nhiệm Phương mắt trợn trắng tức giận Trần Tư Vũ: “Quỷ nhỏ, cháu đúng là cứng miệng, vậy chú nhất định phải tra hỏi cháu thật tốt mới được.”
Phùng Tuệ và mẹ Cao nhìn nhau, nhận ra rằng, chưa vào đến viện mà Trần Tư Vũ đã bắt đầu khiếu nại, đẩy Cao Đại Quang ra hiệu cho anh ấy cùng cô ra ngoài.
Đúng rồi, Cao Đại Quang vừa mới qua tuyển chọn, bên phía Không viện, cấp trên của anh ấy, đội trưởng Lãnh cũng đã được thông báo để đi tìm hiểu tình hình. Hai người phụ nữ cùng nhau đi tới: “Đội trưởng Lãnh, đương sự còn lại cũng đã tới rồi, đang ở bên ngoài, anh cũng cùng chúng tôi ra ngoài xem sao.”
Khi đội trưởng Lãnh và Cao Đại Quang đứng cùng một chỗ, anh nổi bật hẳn lên, Cao Đại Quang dù đẹp trai, nhưng người rõ ràng có chút ngây ngốc.
Là đệ tử thế hệ thứ ba của lực lượng không quân, Lãnh Tuấn cao lớn nhưng không có vẻ thô lỗ như quân nhân thường có, ngược lại có loại cảm giác nho nhã và nhã nhặn mà quân nhân bình thường không có. Anh lịch sự, đưa tay ra hiệu: “Dì, mời mọi người vào trước.”
Đúng lúc trong tay chủ nhiệm Phương có thư báo cáo của Trần Niệm Cầm, nếu Trần Tư Vũ đã không xấu hổ, cũng không sợ mất mặt, vậy thì ông ấy cũng không sợ, ông ấy lấy nó ra và làm việc ngay tại chỗ: “Quỷ nhỏ, Trần Niệm Cầm báo cáo, nói cháu và Cao Đại Quang từng vào khách sạn Lục Quốc, chuyện này có không?”
Trần Tư Vũ ưỡn ngực và ngẩng đầu lên, thẳng thắn trong sáng “Có.”
Khách sạn Lục Quốc.
Những ngày này, nó là khách sạn tiếp đãi ngoại vụ duy nhất ở Bắc Thành.