Phải biết rằng, vài ngày trước Trần Tư Vũ còn cãi nhau với chủ nhiệm Phương một trận, liệu chủ nhiệm Phương sẽ tin cô sao?
Để xem ngày mai cô sẽ ngụy biện trước mặt chủ nhiệm Phương như thế nào.
Hôn sự với Cao Đại Quang cũng coi như là hủy bỏ, đứa con gái nuôi Tư Vũ này, từ bây giờ cũng sẽ không còn quen biết gì nữa.
Quay người, bà ta bước đi.
Trần Cương dặn dò con gái nuôi vài câu: “Ngày mai khi được hỏi thì con phải trả lời cho thật tốt.”
“Con biết rồi.” Trần Tư Vũ gạt nước mắt, thút thít.
“Quay về ăn cơm đi, có thiếu cái gì thì tìm ba.” Nói rồi Trần Cương đưa cho cô mười tệ.
“Cảm ơn ba, yêu ba nhất.” Trần Tư Vũ vừa nói, vừa lặng nhẽ nhét số tiền vào lại túi của Trần Cương.
“Yên tâm, bất luận ngày mai có ra sao, dù Niệm Cầm báo cáo con, ba cũng sẽ cầm roi đuổi nó về quê.” Trần Cương trấn an tinh thần của con gái nuôi xong rồi rời đi.
Cô mỉm cười mãn nguyện, nhìn người ba nuôi rời đi, cô vỗ nhẹ lên mặt, Trần Tư Vũ cảm thấy bản thân có hơi tàn nhẫn với người con gái trọng sinh đó.
Tuy Trần Niệm Cầm là người trọng sinh, nhưng não của cô ta vẫn giống như kiếp trước vậy, không hề thay đổi.
Cô đã nhượng bộ và chọn đoàn ca kịch rồi, nếu quả thực Trần Niệm Cầm có đầu óc, cô ta nên lo tốt cho sự nghiệp của mình, so tài trên sân khấu, chứ làm quái gì mà phải báo cáo người em đã cùng nhau lớn có vấn đề về tác phong kỷ luật.
Cạnh tranh nữ với nữ hệ thấp kém à?
Mà ca dao tục ngữ có câu, lòng người không độc thì giang sơn không vững.
Còn có một câu tục ngữ, một nước không thể có hai vua. Một trọng sinh, một xuyên qua, nếu như chỉ có một người được tiến vào đoàn văn công.
Thì chỉ có thể là Trần Tư Vũ.
Cho nên ngày mai cô chỉ có một mục đích, rửa oan cho bản thân trước mặt chủ nhiệm Phương. Lấy được chữ ký của ông ấy.
Khi mà Phùng Tuệ tới thì có mang theo một cân thịt bò, Trần Tư Vũ chưa kịp trả lại thì bà ta đã đi.
Mặc dù miếng thịt bò không to, nhưng trong khoảng thời gian này, nó vô cùng quý giá.
Nếu không phải là điều kiện khó khăn, thiếu thốn nguyên liệu, cái miếng thịt bò bé nhỏ thượng hạng này, nơi đi về tốt nhất chính là cất đông lên chua nó trước, sau đó ướp với hương thảo rượu đỏ, hạt tiêu, dầu ô liu, sau đó đem chiên, chiên thành miếng bít tết mềm thơm ngon.
Nhưng bây giờ ủy khuất bản thân một chút, thưởng thức mùi vị nguyên bản nhất của miếng thịt bò cùng với hành tây bung tươi ngon đi.
Một bữa ăn không hết, lại còn không có tủ lạnh, trời nắng nóng, cắt một miếng lớn, bôi ít muối ăn lên để chống ôi thiu, cũng vì là để phòng lũ chuột ở trong căn nhà mới chuyển đến trộm đi mất, còn phải treo miếng thịt lên.
Ăn thịt bò trong khu tập thể, có thể gọi là quá phô trương trong mắt người khác.
Vì vậy, khi chiên, Trần Tư Vũ cố ý đóng cửa lại, không dám để mùi thơm ra ngoài.
Đợi Trần Hiên Ngang như một hòn than bé từ trong phòng lò hơi trở về, đẩy cánh cửa ra, trong căn nhà ngột ngạt oi bức không thông gió, Trần Tư Vũ nhìn đĩa thịt bò bung hành tây mà ngây người ra, nhìn thằng bé bước vào, cô liền cặm cụi gắp mì.
“Mau đi rửa tay nhanh lên không mì nhão thành cháo bây giờ.” Cô nói
Trên xà nhà còn treo một miếng thịt bò, nhìn qua thì thấy không dưới tám lạng.