Trần Niệm Cầm đã đạt được mong muốn của mình, được nhận và được chỉ định vào đoàn ca múa nhạc thành phố yêu thích của cô ta.
Hôm nay đang chuẩn bị để chính thức báo danh, bắt đầu tiếp nhận công việc.
Ba đoàn văn công lớn là đoàn ca kịch, đoàn kịch nói, và đoàn ca múa. Đoàn ca múa là nơi dễ tỏa sáng nhất. Nhưng Trần Niệm Cầm không hài lòng, bởi vì khi cô ta báo danh, một biên đạo lại hỏi tại sao Trần Tư Vũ không đến, còn liên tục nói rằng Trần Tư Vũ là một hạt giống tốt, tuy rằng kĩ năng cũng bình thường nhưng khí chất hào quang lẫn thiên phú thì độc nhất vô nhị.
Trần Niệm Cầm cười lạnh, nghĩ bụng nếu có hào quang thì sao chứ, tất cả hào quang của Trần Tư Vũ đều được dùng để tán tỉnh đàn ông, bán đi tư sắc đổi lấy vào cửa hào môn, cô ta lại ghét kiếp trước mình quá ngu ngốc, bị cô lừa về quê.
Gặt vụ thu, đào phân bò, cô ta đúng là hàng năm có thăng tiến, nhưng có ích gì?
Vài năm sau gặp lại, Trần Tư Vũ vẫn trẻ trung xinh đẹp nhưng cô ta lại trở thành người phụ nữ da đen quê mùa nhất vùng đất vàng này.
Người đàn ông mà cô ta kết hôn còn là một tên đàn ông bạo lực gia đình, chỉ cần cô ta nói muốn quay lại thành phố, anh ta sẽ đánh đập cô ta thậm tệ, đến nỗi cô ta không dám viết thư cầu cứu gia đình.
Tất cả những điều đó đều là do Trần Tư Vũ, cô ta càng nghĩ về nó, cô ta càng thù hận, cô ta càng muốn trả thù.
Nhưng ngẫm lại, từ hôm nay cô ta sẽ là người tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, trong khi Trần Tư Vũ sẽ bị địa vị của cô kéo xuống vũng lầy tăm tối, phải sống trong chuồng bò, trái tim đầy vết thương từ kiếp trước của Trần Niệm Cầm cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút. Cô ta rất lạc quan rằng Trần Hiên Ngang - người đã bị tổn thương trước đây, sẽ không chấp nhận Trần Tư Vũ.
Nếu là như vậy, Trần Tư Vũ vẫn sẽ phải về nông thôn, sẽ ngủ trên giường đất, nhặt phân bò, và có thể sẽ kết hôn với một người đàn ông bạo lực gia đình giống như cô ta kiếp trước.
Nghĩ đến đây, Trần Niệm Cầm không nhịn được cười thành tiếng.
"Thư giới thiệu từ xưởng Mặc Thủy, sổ hộ khẩu gốc của chị và thư xác nhận của em đều đầy đủ."
Đưa tay ra, Trần Tư Vũ chủ động nắm tay em trai mình, Trần Tư Vũ nói: "Em trai thối, đi thôi, từ hôm nay chị sẽ là chủ gia đình chúng ta."
Đương nhiên, Trần Hiên Ngang lập tức rũ tay, bướng bỉnh đi lên phía trước.
Đi ngang qua cửa hàng quốc doanh, Trần Tư Vũ hỏi: “Hiên Ngang, trời nóng quá, em có muốn ăn kem que không?”
Tất nhiên, chỉ nhận được một cú lườm trắng mắt.
Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt quốc doanh, lại hỏi: “Hiên Ngang có đói không, có muốn ăn bánh ngọt không?”
Vẫn nhận được một cú lườm trắng mắt.
"Trời hôm nay xanh quá ha, Hiên Ngang em có nghĩ thế không?"
Tiếp tục không biết xấu hổ.
“ y da!”
Trần Hiên Ngang cuối cùng cũng bị âm thanh làm cho giật mình, quay đầu lại, Trần Tư Vũ chỉ về phía trước: “Bên kia có đèn giao thông.” Biết là chị mình cố ý, nhưng lần này Trần Hiên Ngang không tức giận nữa mà kề vai đi cùng hàng với cô.
Sau khi lên xe buýt, phải bốn điểm dừng mới đến Viện Thủ Quân, chỉ sau khi đón Phùng Tuệ thì mới có thể sang hộ khẩu.
Lúc này hai chị em đã thân thiết hơn không ít, nhưng đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng huýt sáo và tiếng cười khúc khích.