Phương Tiểu Hải - người đang khiêu vũ với chiếc radio trên tay, nghe mẹ nói về Trần Tư Vũ, cũng cảm thấy hơi tội lỗi, vì hôm qua rõ ràng là Trần Niệm Cầm cố tình nhảy xuống cầu thang, nhưng để trả thù, nên cậu ta đã khai man, nói rằng chính Trần Tư Vũ đã đẩy cô ta, tuổi này vẫn chưa trưởng thành, suy nghĩ bốc đồng, xong việc liền bỏ đi chơi.
Cũng chẳng chú ý đến nhà họ Trần nữa.
Vừa nghe tin bởi vì chuyện vặt vãnh đó mà Trần Tư Vũ phải trở về nhà của mình, nên cậu ta lấy làm kinh hãi.
Nhìn thấy chiếc mũ màu xanh lá tươi tắn, lại nghĩ đến một chuyện khác: "Mẹ, địa vị của gia đình đó không tốt mấy đâu, gần đây Tư Vũ theo đuổi Cao Đại Quang quyết liệt lắm, nếu thực sự tệ đi, làm sao cô ấy có thể gả cho Cao Đại Quang được?"
Ông Phương nặng nề hừ một tiếng, nói: "Con bé đó, nếu cho nó về thời cổ đại thì nó chẳng khác nào Bao Tự, Điêu Thuyền."
Phương Tiểu Hải nghiêng đầu nói: "Ba, con biết Điêu Thuyền, nhưng Bao Tự là ai?"
Ông Phương tức giận trừng mắt nhìn con trai: "Không biết thì đọc sách nhiều vô cho biết."
Bởi vì mấy giọt nước mắt của Trần Tư Vũ, trong lòng Vương Phân Phương cảm thấy thương hại, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, lúc này bà ấy muốn giúp Trần Tư Vũ phản bác lại mấy câu, nhưng chồng bà ấy là người có học, nói mấy câu đã khiến bà ấy không biết nên phản bác thế nào. Suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói: "Nó cũng chỉ là một đứa trẻ, ông phải thấy nó khóc mới biết con bé đã thay đổi thế nào."
Ông Phương tức muốn chết: "Thay đổi cái rắm ấy, nó là đứa trẻ vô lễ nhất trong cái khu này. Thấy tôi cũng chưa bao giờ gọi một tiếng chú, nhưng khi nhìn thấy Cao Đại Quang thì miệng ngọt xớt gọi anh trai inh ỏi cả lên, nó ấy à, uổng cho cái vẻ ngoài đẹp đẽ mà ba mẹ ban tặng, mất mặt các anh hùng chiến đấu lắm."
Ông Phương chỉ đơn giản là hận sắt không thể luyện thành thép.
Quá khứ hoang đường kia của Trần Tư Vũ hông thể tránh né, nhưng Vương Phân Phương đã được gắn tấm lọc người tốt rồi, bà ấy nhỏ giọng lí nhí: "Dù sao thì tôi thấy Tư Vũ đã thay đổi rồi."
Phương Tiểu Hải thì nói: "Hóa ra cô ấy mới là người theo đuổi. Nếu địa vị tệ đi, Cao Đại Quang sẽ coi thường cô ấy."
Ông Phương trừng mắt nhìn con trai mình: "Địa vị không phải là vấn đề, tư tưởng mới là điều quan trọng nhất. Vấn đề địa vị của Trần Tư Vũ ít nghiêm trọng hơn nhiều so với vấn đề tư tưởng của con bé. Con mà dám có suy nghĩ vặn vẹo gì, xem ba có đánh chết mày không."
Phương Tiểu Hải liên tục gật đầu: "Ba, con còn nhỏ, làm gì có ý nghĩ như thế."
Nhưng trong lòng cậu ta lại đang nghĩ, nếu địa vị của Trần Tư Vũ sa sút, nhất định sẽ không thể lấy lòng Cao Đại Quang, sau này nếu mình đến tìm cô rủ đi chơi, hẳn cô sẽ không dám lấy thắt lưng quất mình nữa đâu, he he.
Tất nhiên, Trần Tư Vũ biết rằng việc tẩy trắng còn khó hơn là chuyển hộ khẩu, nhưng cô không biết ông Phương sẽ có ấn tượng xấu về cô đến mức có thể so sánh cô với Điêu Thuyền và Bao Tự, cả trong mơ cô vẫn luôn trằn trọc phải làm cách nào mới có thể khiến Trần Hiên Ngang đồng ý chuyển hộ khẩu cho cô trong hôm nay, bởi vì thời gian không chờ đợi bất cứ ai, nếu không đổi hộ khẩu, cô sẽ thực sự trở thành kẻ đào ngũ, sẽ bị ban Thanh niên trí thức đưa về nông thôn.