Bây giờ cô đã tiếp quản được cơ thể thiên phú này, trong lòng Trần Tư Vũ tràn đầy lòng biết ơn.
Cô cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể này, khiến nó hoàn toàn thuộc về mình, để thực hiện ước mơ về ánh hào quang trên sân khấu.
Đương nhiên, trước tiên cần phải sang hộ khẩu, chiếm được thiện cảm của mọi người đã, sau đó gia nhập đoàn văn công, đến lúc đó mọi thứ sẽ tốt lên, nếu làm tốt hơn nữa, với năng lực của cô, có thể cô còn mua được một cây dương cầm cho Trần Hiên Ngang.
Hàng xóm nói Hiên Ngang sẽ về nhà vào buổi tối, nhưng Trần Tư Vũ đợi đến mười một giờ vẫn chưa thấy em trai thối của cô quay lại, cô tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ.
Vừa ngồi xuống mép giường, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức quay người lại, ngâm nga hát bài hát nổi tiếng "Người làm cách mạng vĩnh viễn là thanh niên".
Nhưng giai điệu hoàn toàn sai bét, có thể nói là lạc tông, lập tức, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập rời đi.
Nghe đến đây, Trần Tư Vũ liền chắc chắn là em trai thối của cô đã về.
Vội vàng chỉ tổ làm hỏng chuyện, xem ra đêm nay không cần đợi thằng bé về nhà nữa, cô lên giường ngủ luôn.
Thức ăn là thứ quan trọng nhất đối với quần chúng, ba bữa một ngày là quan trọng nhất.
Vẫn nhớ hoài rằng ngôi nhà này chỉ còn trơ trọi bốn vách tường, ban đêm Trần Tư Vũ không ngủ ngon, vì vậy từ sớm đã đến cửa hàng quốc doanh.
Kết quả là khi cô đến, đã có một hàng dài người đang xếp hàng.
Thấy tấm biển đã được gỡ xuống, mọi người đổ xô vào. Trần Tư Vũ khó khăn lắm mới chen chân vào được, rau tươi trên kệ chỉ còn loe ngoe mấy cọng. Cũng may chị đẹp hôm qua vẫn còn ở đó, nên cô mới thấy thú vị, đợi người ta đi hết mới bước tới, đưa tay ra, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ đầy đáng thương.
Một nắm rau chân vịt nhỏ, một quả dưa chuột, còn có đậu phộng, hạt vừng, và cả một cân kẹo bơ cứng được dúi vào tay cô, người bán hàng nhả ra một câu: "Chỉ có một mình em miệng lưỡi ngọt xớt, mỹ nhân miệng mồm tíu tít, chắc tên em là Trần Tư Vũ đúng không, nổi tiếng ở Bắc Thành đó nha, này, không phải em sống trong viện quân sự sao, tại sao lại chuyển đến xưởng Mặc Thủy vậy?"
Nhìn thanh danh của nguyên thân đi, tiếng tăm lừng lẫy, chuyện chuyển nhà, cả thành phố ai ai cũng biết.
Ai mắc nợ nhiều người ấy chả sầu, đầu ai chấy nhiều người ấy chẳng biết ngứa, thế nên, Trần Tư Vũ không hề ngại ngùng chút nào, bám lấy người bán hàng hơn keo dán chuột: “Chị, chị tên gì vậy, nhà chị ở đâu, nhận em làm em gái chị nha, từ nay về sau chúng ta là chị em rồi."
Sau một hồi mặt dày như mặt đường bám riết người ta trò chuyện, cô đã biết người bán hàng này tên là Cát Minh Châu và nhà ở Cầu Tam Lý.
Tuổi tác tương đương nên có nhiều chủ đề để tám chuyện, Cát Minh Châu bắt đầu nói chuyện không ngừng, thao thao bất tuyệt, thảo luận cẩn thận về tính cách, gia cảnh của những thằng lưu manh nổi tiếng ở Bắc Thành với Trần Tư Vũ, từ đó, Trần Tư Vũ biết nhà vệ sinh công cộng nào, góc ngã tư nào, công viên hay trạm xe buýt nào ở Bắc Thành này cũng có lưu manh, một khi gặp phải chúng thì phải chú ý hơn.
Sau khi trò chuyện, cô bắt xe buýt đến nhà cũ của mình - khu tập thể Viện Thủ Quân, nhưng cô không đi vào, chỉ nhờ người gác cổng nhắn cho Phùng Tuệ, nói hôm nay cô không thể chuyển hộ khẩu mà phải đợi đến ngày mai.