Họ hàng bên Nhà họ Tống cảm thấy hiếu kỳ bội phần, rối rít hỏi ai lại không có ánh mắt như vậy, lại chọn đúng lúc nhà người ta đang kết hôn đến kiếm chuyện.
Trong mắt Chung Kiến Quốc, Tống Chiêu Đệ là một cô gái rất trung thực, rộng rãi và bao dung. Tạm thời Tống Chiêu Đệ vẫn muốn giữ hình tượng này nên đối với lời dò hỏi của họ hàng, cô nói thật: "Vương Đắc Quý." Lúc nói chuyện liền nhìn về phía học sinh của mình, "Có đúng không?"
Đứa bé bội phục: "Cô giáo Tống đúng là rất lợi hại. Cô giáo Tống, cô có đi hay không?"
"Đi!" Tống Chiêu Đệ nói, "Không đi thì anh ta còn cho là tui sợ anh ta. Chung Kiến Quốc, có muốn đi cùng tui hay không?"
Chung Kiến Quốc cũng muốn nhìn Vương Đắc Quý là thần thánh phương nào, nhưng nếu anh đi cùng, ở người ngoài nhìn vào lại cho rằng anh không tín nhiệm Tống Chiêu Đệ, liền cười nói: "Một mình em đi là được rồi."
"Chiêu Đệ, tui cùng với em." Lưu Dương sợ Tống Chiêu Đệ thua thiệt, bỏ xuống việc đang mời họ hàng uống nước nóng mà chạy ra.
Tống Chiêu Đệ gật đầu, đi theo phía sau học sinh của cô dẫn đường, đến trường học thì cô thấy có hai người đang đứng đứng chờ ở đó. Người lớn khoảng 50 tuổi, người trẻ khoảng hơn 20 tuổi.
"Người đàn ông kia chính là cha Vương Đắc Quý." Nguyên chủ chưa thấy qua cha mẹ của Vương Đắc Quý, Lưu Dương cho rằng Tống Chiêu Đệ không biết, giải thích cho cô nghe.
Hai người đứng cách đó không xa, nghe được thanh âm liền đột ngột ngẩng đầu lên.
"Chiêu Đệ —— "
"Trở lại!" Cha Vương túm lại Vương Đắc Quý, "Chiêu Đệ à, nghe nói hôm nay cháu kết hôn?"
Tống Chiêu Đệ đi tới cách Vương Đắc Quý khoảng hai mét thì dừng lại: "Đúng vậy. Chú Vương, đi nhà tui uống rượu không?"
"Không không, tui sẽ không đi." Nhà họ Tống không rõ ràng cự tuyệt nhà họ Vương, Tống Chiêu Đệ lại đột nhiên kết hôn, Vương Đắc Quý bị đả kích vô cùng, cha Vương thấy con trai thương tâm khổ sở, tâm lý lại oán trách nhà họ Tống cố ý dây dưa con trai của mình.
Một nhà Vương Đắc Quý đều là công nhân phổ thông, trong lòng tức giận cũng không thể làm gì được, cha Vương Đắc Quý đi tìm chú của Vương Đức Quý.
Buổi chiều hôm qua, chú Vương nghe nói hôm nay Tống Chiêu Đệ kết hôn cũng rất giật mình, mà người thất tình không phải con trai của ông, cho nên chú của Vương Đắc Quý có thể đứng ở trên góc độ người đứng xem mà phân tích, nhà họ Tống không đem chuyện nói hẳn ra, chính là giữ lại mặt mũi của Nhà họ Vương bọn họ.
Trước kia, cha của Vương Đức Quý hẳn là có thể nghe vào tai, nhưng bây giờ nhìn con trai mình khổ sở khóc lóc như vậy, cho dù chú của Vương Đức Quý giải thích thế nào đi nữa, ông cũng không nghe.
Chú của Vương Đức Quý có một người anh trai như vậy, một người cháu như thế, thấy hai cha con, một người vô cùng tức giận, một người lại bi thống muốn chết, nói ông sẽ tìm hiểu xem Tống Chiêu Đệ gả cho người nào, xem thành phần của gia đình kia có vấn đề gì hay không.
Ông cũng tử tế tra xét thám thính một phen,nhưng cũng không tra ra được chuyện của nhà họ Chung, dẫu sao Nhà họ Chung cũng ở Tân Hải thị. Ngược lại, ông hỏi thăm được Chung Kiến Quốc là sinh viên, còn là một đoàn trưởng. Tục ngữ có câu cường long áp bất quá địa đầu xà, tiền đề là rắn phải mạnh.
* cường long áp bất quá địa đầu xà: Rồng cũng khó thắng được khi đến địa bàn của rắn.
Chú Vương không hề có thế mạnh, hạm đội Đông Hải lại cách bên này rất xa, ông cũng không dám đắc tội Chung đoàn trưởng.
Chú Vương khuyên anh mình và cháu trai đừng đi gây chuyện nữa, hãy coi như là không biết.
Tình thế không bằng người ta, cha Vương cũng không chết tâm. Vương Đắc Quý biết được Chung Kiến Quốc mạnh hơn so với mình rất nhiều, đành thất thần mà đi về nhà lại trăn trở một đêm không ngủ được, buổi sáng liền muốn đi thôn tiểu Tống nhìn mặt Tống Chiêu Đệ một lần cuối cùng.
Tống Chiêu Đệ thấy rõ Vương Đắc Quý, nhịn không được tức giận nói: "Vương đồng chí, anh thích tui ở điểm nào?"
"Chiêu Đệ, đừng nói mê sảng." Lưu Dương nhắc nhở cô.
Tống Chiêu Đệ nhìn về phía Vương Đắc Quý: "Không nói ra được sao?"
"Em, em là một sinh viên, hiểu biết chữ nghĩa, còn có thể làm việc, lớn lên còn đẹp mắt." Ánh mắt Vương Đắc Quý khao khát nói, "Chiêu Đệ, tui thật sự thích em. Em đừng gả cho người tên Chung Kiến Quốc đó, anh ta, anh ta sẽ không đối tốt với em đâu."
Tống Chiêu Đệ cười nói: "Vương Đắc Quý, anh nói mấy câu này, thì hãy tới chỗ các nữ thanh niên trí thức của thôn tui đều sẽ có người phù hợp." Trong mắt cha Vương sáng lên, tâm lý của Tống Chiêu Đệ lộp bộp một chút, liền vội vàng nói, "Tuy nhiên, sau này các cô ấy cũng sẽ trở về thành."
"Em có suy nghĩ trở về thành phố không?" Vương Đắc Quý chau mày, "Phía trên kêu thanh niên trí thức xuống nông thôn, em không cần phải trở về."
Tống Chiêu Đệ: "Phía trên kêu gọi thanh niên trí thức xuống nông thôn rèn luyện, nếu như không cho bọn họ trở về, sau này công nhân nội thành già rồi, ai tiếp quản công việc của bọn họ? Thủ trưởng, bí thư sẽ dần già đi, ai giúp thủ trưởng chỉnh lý văn kiện? Ai giúp thủ trưởng tiếp điện thoại?"
Vương Đắc Quý á khẩu không trả lời được.
Tống Chiêu Đệ vốn không muốn nói những thứ này, cô sợ cha của Vương Đắc Quý lại giúp Vương Đắc Quý cưới một nữ thanh niên trí thức, về sau đất nước khôi phục kì thi vào trường cao đẳng, thanh niên trí thức sẽ quay lại thành phố đi học, đành nói với Vương Đắc Quý: " Thời gian rèn luyện có thể là năm sáu năm, cũng có thể là bảy tám năm, tui cảm thấy nhiều nhất sẽ không vượt qua mười năm."
"Em nói đều là thật?!"
Tống Chiêu Đệ bị dọa nhảy dựng. Lưu Dương theo bản năng duỗi ra cánh tay ngăn ở trước mặt Tống Chiêu Đệ. Cha con Nhà họ Vương phụ tử đột ngột nhìn sang.
"Cô là ai?" Vương Đắc Quý hỏi.
Tống Chiêu Đệ thấy rõ tới người tới: "Là thanh niên trí thức của thôn tui." Chỉ một người bên cạnh, "Cô ấy chính là một sinh viên, so với tui thì xinh đẹp hơn, so với tui còn trắng hơn. Vương Đắc Quý, anh cảm thấy cô ấy thế nào?"
Vương Đắc Quý theo bản năng nhìn đối phương một cái, phảng phất lại thấy giống một năm trước, sinh viên Tống Chiêu Đệ mới vừa từ trong thành phố trở lại, vừa trắng lại vừa trong sáng nhìn rất có khí chất của một người đọc sách.
"Có phải nhìn rất đẹp đúng không?" Tống Chiêu Đệ khẳng định nói, "Tương lai trường học khôi phục lại việc đi hoc, cô ấy cũng sẽ trở về thành phố."
Cô gái kia liền gật đầu, chứng thực lời nói của Tống Chiêu Đệ, lại hỏi: "Đồng chí, lời cô vừa nói đều là nói thật sao?"
" (*)Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, trước phải khổ về tâm chí, lao kỳ gân cốt, đói kỳ da thịt, không phạp kỳ người, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng." Tống Chiêu Đệ nói, "Câu này rất quen thuộc chứ ?"
*Đây là một câu nói của Mạnh Tử ý bảo: Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.
Vương Đắc Quý lắc đầu ý bảo không biết, lại thấy hai nữ thanh niên gật đầu liên tục: "Chúng tôi đã hiểu rõ, nhất định chúng tôi sẽ không khiến thủ trưởng thất vọng. Tống đồng chí, cảm ơn cô và thôn trưởng đã để chúng ta đi dạy học cho học sinh tiểu học."
"Không cần cám ơn, tui biết các ngươi có bằng đại học." Tống Chiêu Đệ nói, "Thủ trưởng cảm thấy các cô rèn luyện đủ rồi, sẽ để cho các cô trở về. Dù cho thủ trưởng cảm thấy các cô rèn luyện còn chưa đủ, nhóm sư phó ở xưởng công hiểu biết chữ nghĩa đã già rồi, cũng phải chọn các cô trở về để kế nghiệp. Đất nước sau này, chính là đất nước của tất cả thanh niên trong thiên hạ."
Khi mới tới đây, nữ thanh niên trí thức đều vô cùng sung sướиɠ vui vẻ, tráng chí hùng tâm, lập chí muốn ở nông thôn làm một đợt vang danh. Nhưng mà, các cô lại phát hiện điều kiện ở nông thôn kém hơn nhiều so với trong thành phố, nhà xí là lộ thiên, chùi đít dùng lá cây, cho nên các cô ngốc ở thôn Tống nhỏ một tuần là đã muốn trở về rồi.
Các cô đều là tự nguyện tới, trong thôn không nhận được thông báo phía trên sẽ không dám trả bọn họ trở về. Không được thôn cho phép, trên người không có thư giới thiệu, muốn ra thôn để vào trong huyện làm việc cũng không được.
Vài thanh niên trí thức không thể không tiếp tục ở lại trong thôn, đi theo thôn dân lên núi cắt cỏ, xuống biển mò cá.
Hôm qua, Tống thôn trưởng đến chỗ vài thanh niên trí thức để nói chuyện với bọn họ, kêu bọn họ đi làm cô giáo tiểu học, nhóm thanh niên trí thức vừa mừng vừa sợ, hưng phấn hô to lên, không quên nói cảm ơn với Tống thôn trưởng.
Chung Kiến Quốc tuổi còn trẻ đã là đoàn trưởng, thôn trưởng cảm thấy Chung Kiến Quốc có tiền đồ vô lượng, xem mặt mũi của Chung Kiến Quốc, nên mới cùng nhóm thanh niên trí thức là chuyện này do Tống Chiêu Đệ kiến nghị, muốn cám ơn liền đi cảm ơn cô ấy đi.
Nhóm thanh niên trí thức không quen nhà họ Tống, muốn đi tới nhà họ Tống tham gia tiệc vui cũng cảm thấy ngại ngùng. Bây giờ bọn họ không cần phải lên núi xuống biển, vài người thanh niên trí thức nhàn rỗi không chuyện gì làm liền ngây ngốc tại tiểu học của thôn.
Nghe được hai chữ "Chiêu Đệ", nữ thanh niên trí thức đang quét tước ở trong sân còn cho là mình nghe lầm, đi ra nhìn một cái thì đúng là Tống Chiêu Đệ, cô muốn mở miệng nói cám ơn cô ấy nhưng lại nghe được chữ "Về thành" , nhất thời cũng tạm thời quên luôn ý định ban đầu của mình.
Sau buổi nói chuyện với Tống Chiêu Đệ, hai nữ thanh niên trí thức lại lấy lại được ý chí chiến đấu và tràn đầy sức sống.
Một nữ thanh niên trí thức chưa có tốt nghiệp cao trung mở miệng nói: "Tống đồng chí nói rất đúng, sau này thiên hạ là người của tất cả thanh niên trong thiên hạ. Tống đồng chí, chị mới là người có trình độ đại học. Em không bằng chị được. Tương lai khôi phục kỳ thi vào trường cao đẳng, em cũng muốn thi vào đại học sư phạm Tân Hải."
"Em có suy nghĩ như vậy thật là đáng khen." Tống Chiêu Đệ nói, "Thôn trưởng đang ở nhà tui ăn cơm, tí nữa về tui sẽ cùng thôn trưởng nói một tiếng để cho người đi trấn trên hoặc là vào trong huyện tìm chút sách, các em đọc nhiều hơn một chút, nhưng các em cũng đừng chỉ để ý đến việc học của bản thân mà quên đi việc dạy học mấy đứa trẻ của thôn tui đó nhé."
Hai người vô cùng vui vẻ, đồng thanh mà nói: "Cảm ơn đồng chí Tống Chiêu Đệ, chúng em sẽ không quên."
Tống Chiêu Đệ nghe được hai chữ "Đồng chí" liền biệt nữu, nếu như cô không để người ta gọi mình là "Đồng chí", cô chính là người khác loại, chịu đựng da gà nổi hết xung quanh người, Tống Chiêu Đệ cười nói: "Khách khí. Vương Đắc Quý, còn có chuyện gì không? Không có lời gì nói nữa thì tui trở về đây."
Trước kia, Vương Đắc Quý cùng Tống Chiêu Đệ có nói qua mấy câu, cho dù biết Tống Chiêu Đệ là một sinh viên, cũng không phát giác được hai người bọn họ có nhiều chênh lệch đến như vậy. Nhưng mà, vừa rồi Tống Chiêu Đệ bật thốt lên một chuỗi lời nói, anh ta cũng chỉ nghe rõ ràng "Khổ về tâm chí" . Hai nữ thanh niên trí thức kia chẳng những nghe rõ ràng, còn nghe hiểu, không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, anh ta và Tống Chiêu Đệ kém nhau rất nhiều.
"Em, em trở về đi." Thần sắc Vương Đắc Quý phức tạp, "Chung Kiến Quốc đó nếu là đối với em không tốt, em cứ nói với tui, tui sẽ đi đánh anh ta."
Lưu Dương nhíu mày: "Có tui ở, không cần cậu phải ra tay. Chú Vương, nhóm tui về đây."
"Trở về đi." Cha Vương Đắc Quý cũng nhìn ra con trai mình và Tống Chiêu Đệ có một sự chênh lệch rất lớn, đối mặt với sự đánh giá của hai nữ thanh niên trí, sắc mặt hồng lên, "Khiến các cô phải nhìn trò cười rồi."
Hai nữ thanh niên trí thức liền xua tay, nữ thanh niên trí thức học qua đại học mở miệng: "Chú à, đồng chí Tống Chiêu Đệ nói quốc gia sau này còn phải dựa vào chúng cháu, cháu cảm thấy Tống đồng chí nói rất là đúng. Nếu thật sự con trai chú thích cô gái có học vấn, hiện tại liền bắt đầu học tập vẫn chưa muộn đâu ạ."
"Thật sao?" Cha Vương Đắc Quý rất hâm mộ em trai đi làm ở trấn trên, ông già rồi, liền đem hy vọng ký thác vào trên người con trai. Ông chỉ có một đứa con trai, Vương Đắc Quý không muốn học, ông cũng không lỡ đánh nó, cũng không lỡ mắng nó, "Đắc Quý, nghe thấy vị đồng chí này nói không? Bắt đầu từ bây giờ phải học cho tốt, sau này nói không chừng còn có thể gặp lại Chiêu Đệ."
Vương Đắc Quý không tin: "Thật sự là có thể gặp lại sao?"
"Sau này khôi phục kỳ thi vào trường cao đẳng, anh cũng thi đại học hàng hải Tân Hải, được phân vào hoạt động bên trong quân đội, khẳng định là có thể thấy đồng chí Tống Chiêu Đệ." Nữ thanh niên trí thức không kìm được mà động viên anh ta, cô thấy Vương Đắc Quý thật đáng thương, "Nếu có điều gì không biết, có thể đi đến trường học hỏi chúng tôi."
Cha Vương vô cùng vui mừng: "Cảm ơn hai vị đồng chí. Sau này, nếu hai vị đồng chí gặp khó khăn gì, cũng có thể đi trấn trên tìm tui. Tui mặc dù không có năng lực, nhưng em trai tui rất lợi hại."
"Chiêu Đệ, bọn họ ở đó nói gì vậy?" Lưu Dương quay đầu nhìn một cái, thấy Vương Đắc Quý và hai nữ thanh niên trí thức đang tán gẫu vô cùng hăng say, "Lại không phải tìm thêm phiền toái cho chúng ta chứ ?"
Tống Chiêu Đệ: "Bọn họ không dám. Anh rể, sang năm là cháu trai đã có thể học lớp một, anh và chị cả nhất định phải chú ý. Các anh luôn luôn phải ghi nhớ, tri thức cải biến vận mệnh."
"Cha cũng đã nói như vậy." Lưu Dương nói, "Tui lại đi tìm thêm một chiếc xe đạp, buổi chiều đưa em và Kiến Quốc đi vào trong huyện nhé?"
Tống Chiêu Đệ: "Cảm ơn anh rể."
"Người một nhà đừng nói những lời khách sáo như thế này." Lưu Dương nhìn Tống Chiêu Đệ đi tới cửa nhà, người Nhà họ Vương cũng không lén lút theo tới, mới đi mượn xe đạp.
Đến buổi chiều, sau khi họ hàng đã ăn cô xong trở về, hàng xóm xung quanh liền giúp đỡ nhà họ Tống dọn dẹp bàn và bát đĩa, Tống Chiêu Đệ vào trong phòng, liền dỡ ra hành lý mà mẹ cô đã chuẩn bị cho cô.
Chung Kiến Quốc cũng đi theo vào, thấy động tác của cô liền cảm thấy kỳ quái: "Em đang làm gì vậy? Tí nữa chúng ta liền phải đi rồi."
Tống Chiêu Đệ lục lọi, tìm kiếm một hồi, quả nhiên lấy được một xấp tiền được bỏ vào một đôi tất xanh lục.
Chung Kiến Quốc mở to mắt: "Cái này, đây không phải là tiền tôi đưa cho dì hay sao? Làm sao lại ở chỗ này của em?"
"Mẹ tui lén để vào đó." Mẹ Tống muốn cho Chung Kiến Quốc một trăm đồng tiền, Chung Kiến Quốc không cần, mẹ Tống liền không nhắc lại nữa, Tống Chiêu Đệ cảm thấy kỳ quái. Cô mua vải, mẹ Tống đều chọn những tấm vải không tốt, để lại cho cô những tấm vải tối, một trăm đồng tiền này là một số tiền lớn, lấy tính cách của mẹ Tống thì chắn chắn sẽ cầm đưa cho cô, "Anh đi ra ngoài nhìn xem có ai tới đây không, để tui đem tiền để vào trong chăn của mẹ tui."
Chung Kiến Quốc gật đầu, đứng ở gian nhà chính giữ cửa. Tống Chiêu Đệ nhanh chóng từ gian phía tây chạy đến gian phía đông, sau đó lại cấp tốc đem hành lý sắp xếp lại như cũ, mới hỏi Chung Kiến Quốc: "Anh không trách tui chứ ?"
"Khoản tiền kia vốn chính là biếu bố mẹ dùng." Chung Kiến Quốc xách bao hàn lý lên rồi nói, "Đi đến chỗ mẹ và cha em nói một tiếng đi, chúng ta phải đi rồi."
Tống Chiêu Đệ thở dài: "Anh cứ đứng ở cửa chờ trước đi. Mẹ tui và cha tui không chịu được, nhất định sẽ khóc. Anh đứng ở bên cạnh, hai người bọn họ sẽ ngại ngùng."
Chuyện mẹ Tống lén nhét tiền vào trong hành lý của Tống Chiêu Đệ khiến một lần nữa Chung Kiến Quốc nhận thức được mẹ vợ anh thật sự rất thương con gái. Đối với lời nói của Tống Chiêu Đệ cũng không có bất kỳ hoài nghi gì, liền tới cửa chờ cô.
Đại khái khoảng mười mấy phút, Tống Chiêu Đệ đi ra từ trong viện.
Chung Kiến Quốc quay đầu nhìn lại, sau lưng Tống Chiêu Đệ cũng chỉ có chị cả Tống, Dương thị, mẹ Tống và cha Tống đều không đi ra. Hốc mắt Tống Chiêu Đệ đỏ rực, ý thức được cô vừa mới khóc xong, vào lúc này chắn chẳn tâm trạng của cô cũng không được tốt, cũng không có nói chuyện. Lấy túi hành lý của Tống Chiêu Đệ xách để lên xe đạp phía trước, mới nhìn Tống Chiêu Đệ nói: "Ngồi lên đi."
Thôn Tống nhỏ có một chiếc máy kéo, là của đại đội sản xuất. Cha Tống muốn tìm thôn trưởng mượn xe, Chung Kiến Quốc ngăn cản. Anh đạp xe mang theo Tống Chiêu Đệ, Lưu Dương chở chị cả Tống, lúc trở về là Lưu Dương và chị cả Tống mỗi người đi một xe.
Huyện thành cách thôn Tống nhỏ hơn ba mươi dặm đường, một đừng bốn người đạp vào trong huyện, khó khăn lắm mới đuổi kịp chuyến tàu cuối cùng đi thành phố Tân Hải. Chị cả Tống chỉ cùng Chung Kiến Quốc nói một câu, hãy chăm sóc em gái tui thật tốt, liền quay xe lái đi.
Trên đường chị cả Tống trở về liền than thở. Tống Chiêu Đệ tâm đã được mãn nguyện rồi.
Chung Kiến Quốc thấy Tống Chiêu Đệ luôn nhìn ra cửa sổ phía ngoài, ánh mắt giống không đủ dùng, ngộ nhận là địa điểm mà cô đi xa cũng chỉ là huyện thành, hết thảy đối với bên ngoài đều cảm thấy hiếu kỳ: "Lúc chúng ta trở về từ Thân Thành chuyển thuyền."
"Thân Thành? Nghe nói Thân Thành rất mỹ lệ." Trong mắt Tống Chiêu Đệ sáng lên, "Chúng ta có thể ở Thân Thành chơi nửa ngày rồi mới đi không?"
Chung Kiến Quốc: "Không được. Chờ sau này tôi có thời gian, lại mang em đi Thân Thành chơi."
"Vậy tui có thể đi mua chút đồ không?" Tống Chiêu Đệ nhìn anh, ánh mắt đầy sự khao khát, "Tui không mua đồ quý, chỉ muốn mua một chút đồ của Thân Thành mà thôi."
Chung Kiến Quốc muốn nói là không được, thấy quần áo màu xanh trên người Tống Chiêu Đệ, nghĩ đến Tống Chiêu Đệ vì tiết kiệm tiền, cố ý nói cô thích bộ quần áo thoải mái này, anh lại không nhịn được gật đầu, "Nhớ phải đi mau về mau, thuyền không đợi người."