Chương 7: Trong Khi Kết Hôn

Chung Kiến Quốc không tự chủ được nghĩ đến chính bản thân mình khi còn bé, trong mắt ba anh cũng chỉ có đứa con trai kia của Triệu Ngân mà thôi, không hề có anh và anh trai, cánh tay ôn thật chặt con trai cả, anh bảo đảm nói: "Sẽ không đâu!"

Đứa bé duỗi ra ngón tay nhỏ: "Ngoéo tay?"

Chung Kiến Quốc bất đắc dĩ: "Ngoéo tay."

"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không cho phép thay đổi." Đứa nhỏ uy hϊếp nói, "Ba biến thành cha ghẻ, con cũng sẽ không cần ba nữa."

Chung Kiến Quốc cười nói: "Được !"

"Ba, con nhớ nhà." Đứa nhỏ nắm lấy bàn tay Chung Kiến Quốc, ngửa đầu nhìn anh, "Con nhớ mẹ."

Ánh mắt Chung Kiến Quốc chợt lóe: "Ngày kia, chúng ta liền trở về nhà, trong nhà sẽ có mẹ."

"Nhưng đó là mẹ kế." Đứa bé nhắc nhở anh, "Con biết, mẹ đã không còn trên đời rồi."

Chung Kiến Quốc: "Mẹ kế cũng là mẹ. Con có hai người mẹ đó nhé."

"Con chỉ muốn mẹ mà thôi." Đứa nhỏ rất cố chấp.

Chung Kiến Quốc khẽ nhíu mày, đem cậu bé để dưới đất: "Đi tìm mẹ của con đi, ba cũng sẽ không ngăn cản con đâu."

Đứa nhỏ dậm chân dưới đất, sắc mặt biến đổi, ngay tức khắc trong mắt cậu bé tràn đầy nước mắt.

Chị cả Chung nhìn thấy thì vô cùng đau lòng, ôm cháu trai cả vào trong lòng mình, trừng mắt với Chung Kiến Quốc: "Cậu cùng một đứa nhỏ so đo là tính tình kiểu gì vậy?" Lập tức lại khuyên đứa bé, "Đừng nghe ba con nói bậy. Mẹ của con, chuyện của mẹ con là do bản thân cô ấy tự gây ra, không thể trách ba con được. Mẹ của con đã không còn trên đời, trong lòng ba của con cũng không dễ chịu gì.

"Ba con tìm mẹ kế cho các con cũng không phải vì bản thân, mà là vì muốn chăm sóc ba anh em các con đó. Nếu không phải bởi vì các con, cha con cũng sẽ không như gấp rút mà cưới vợ mới như vậy. Đại Oa à, các con nghe lời nhé, mẹ kế sẽ rất thương các con, ba con cũng sẽ không cần lo lắng các con ở nhà bị đông lạnh hay đói bụng, có như vậy thì ba của con mới có sức lực để đánh kẻ xấu."

"Bác lớn, con sẽ nghe lời, mẹ kế thật sự sẽ thương con sao?" Trước kia, cậu bé thường xuyên nghe được mẹ mình nói, mẹ kế của ba rất là xấu, khi cậu bé đi tới gia đình nhà bác cả, ngày ngày đều nghe được chị họ nói, mẹ kế của ba chính là người phụ nữ xấu xa nhất trên đời này. Cho nên khi Chung Kiến Quốc luôn mãi bàn về việc đăng ký kết hôn, y như rằng cậu bé liền cảm thấy bất an.

Chị dâu Chung thở dài: "Đương nhiên. Nếu mẹ kế dám đối xử với con không tốt, con liền gọi điện thoại cho bác cả, chờ tí nữa bác cả sẽ đưa số điện thoại trong xưởng của bác cả cho con. Bác lớn nhận được điện thoại liền đi đảo Ông Châu đón con về."

"Được ạ!" Mặt mày cậu bé hớn hở.

Chung Kiến Quốc nói một tiếng: "Chị dâu, đừng nuông chiều nó. Tống Chiêu Đệ là người thông minh, nhưng lại rất thành thực thẳn thắn, sau này còn không biết là ai ức hϊếp ai đâu”.

"Đại Oa nhà chúng ta sẽ không ức hϊếp mẹ kế." Chị dâu Chung nhìn đứa nhỏ nói, "Đúng không?"

Cậu bé nhếch miệng, không đáp ứng.

Chị dâu Chung bất đắc dĩ nói: "Tôi đi cung tiêu xã mua ít đồ, để các cậu có đồ ăn trên đường đi. Đúng rồi, Kiến Quốc, có mua vé xe không?"

"Hôm nay em trở lại, trừ việc muốn nói với anh chị chuyện kết hôn, chính là tới mua vé xe." Chung Kiến Quốc nói, "Buổi chiều, em nghĩ là không có xe lửa đến Thân Thành, trên đường còn phải đổi xe, để em đi trạm xe hỏi một chút làm sao để đổi xe."

Chị dâu Chung nhìn cháu trai cả ở bên người, lại liếc nhìn hai đứa cháu nhỏ đang ngồi ở trên hai cái ghế đằng kia, nói: "Các em có không ít hành lý đâu, còn có ba đứa nhỏ nữa, nếu không để tôi bảo anh của cậu đưa các người đi một đoạn đường nhé?"

"Không cần." Chung Kiến Quốc nói, "Anh cả vừa lên chức tổ trưởng mà xin nghỉ, người bên dưới sẽ có ý kiến. Ngày kia gặp Tống Chiêu Đệ, em sẽ nói với cô ấy mang hành lý ít đi một chút, thiếu cái gì thì quay đầu đến thành phố Dũng lại mua sau."



Cùng lúc đó, thôn Tống nhỏ ở ngoài trăm dặm, mẹ Tống thấy Tống Chiêu Đệ chỉ cần thời gian một nén nhang đã dùng vải cắt hết thành bảy bộ quần áo, thì bà vừa lo lắng vừa kinh ngạc nói: "Con gái à, con làm từ từ thôi, mẹ không cần gấp đâu."

Mẹ Tống và chị cả Tống đều chưa nghe nói về máy may bao giờ, Tống Chiêu Đệ cũng không trông chờ có thể mượn được người khác máy may, toàn bộ quần áo đều là cô may tay, còn có ba đôi giày nữa đang chờ cô làm, cô không gấp cũng không được: "Mẹ, con làm một lát nữa sẽ nghỉ, sẽ không để bản thân phải mệt mỏi đâu."

"Mẹ không lo lắng con để bản thân mình mệt mỏi." Bình thường, sau khi ăn xong bữa sáng, chị cả Tống phải đi xưởng gia cụ, bây giờ đã có xe đạp, chị cả Tống và Lưu Dương quét dọn chuồng heo sạch sẽ, lại đổ đầy nước trong vại, đoán chừng còn một ít thời gian, liền đi gian nhà chính nhìn vải trong tay Tống Chiêu Đệ, "Mẹ là sợ em làm hỏng vải."

Tống Chiêu Đệ bỗng ngừng tay, ngẩng đầu lên, mẹ Tống gật đầu.

"Mẹ à." Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói, "Con của mẹ còn không bằng mấy tấm vải này sao?" Không đợi bà mở miệng thì cô lại nói, "Mẹ nhanh chóng đi lấy công điểm đi."

Chị cả Tống hé miệng cười tươi, thấy Lưu Dương đã dắt xe ra liền nhìn mẹ Tống nói: "Đừng xem nữa, mẹ. Nó làm hỏng quần áo, thì bảo Chung Kiến Quốc lại mua cho nó. Dù sao Chung Kiến Quốc cũng không thiếu tiền."

"Tiền của Chung Kiến Quốc cũng không phải từ trên trời rớt xuống." Mẹ Tống nhìn Tống Chiêu Đệ bắt đầu may quần áo, lại muốn nói cái gì đều đã muộn, đi theo con gái lớn đi ra ngoài.

Chị cả Tống chỉ xe đạp nói: "Mẹ, mẹ ngồi lên, để con gọi Lưu Dương mang người ra ruộng."

"Tui không cần ngồi đâu." Mẹ Tống xua tay lia lịa, "Tui còn muốn sống thêm hai năm nữa."

Lưu Dương bất đắc dĩ nói: "Mẹ, sẽ không để mẹ bị ngã đâu." Dư quang khóe mắt lưu ý đến mẹ anh cũng ở đây, liền nói, "Mẹ, tui chở mẹ."

Sắc mặt Dương thị hơi sợ: "Tui không tin con đâu. Ngày khác Chung Kiến Quốc tới đây, để mẹ bảo Chung Kiến Quốc chở mẹ ngồi một lúc."

Lưu Dương chán nản: "Vợ à, để anh chở."

"Anh cứ đi chậm thôi." Chị cả Tống buông mẹ Tống ra, vừa đi vừa nói, "Em vẫn còn thời gian, sẽ không sợ đến trễ."

Tống Chiêu Đệ phì cười, cao giọng nói: " Anh rể à, nếu anh làm ngã chị gái em—— "

"Không có khả năng!" Lưu Dương nói trở về một câu, liền nhảy lên xe, nghiêng đầu nhìn vợ của mình nói, "Lên đi."

Mẹ Tống và Dương thị vội vã đuổi theo, nhìn chị cả Tống ôm eo Lưu Dương, cả người Lưu Dương run lẩy bẩy, xe đi loạng choạng mà đạp về hướng cửa thôn, bà lo lắng hỏi, "Sẽ không bị ngã chứ ?"

"Chắc là sẽ không." Dương thị nói xong nhưng trong lòng rất chột dạ, một ngày đó đều đứng ngồi không yên.

Chạng vạng tối, Tống Chiêu Đệ làm xong quần áo của mẹ Tống, cha Tống và hai đứa cháu ngoại, ngoài cửa vang lên tiếng đinh linh linh. Không đợi Tống Chiêu Đệ hỏi có phải chị cả trở lại hay không, liền thấy thân thể xương cốt bất ổn của Dương thị vèo một chút chạy đến ngoài cửa, nhất thời hết sức vui mừng.

"Anh rể bị ngã xe có bị làm sao ở đâu không?" Tống Chiêu Đệ vừa duỗi eo, vừa đi ra ngoài, tới cửa thì trực tiếp hỏi như vậy.

Lưu Dương không chút suy nghĩ: "Cánh tay."

"Ngã?" Dương thị kinh hãi, "Xe không bị sao chứ?"

Lưu Dương đang muốn nói là mình không bị sao, thì ý thức được mẹ của anh hỏi tới là "Xe" không phải là "Con trai", cả người vô lực: "Mẹ, con trai của mẹ là một người sống sờ sờ đang đứng ở đây, còn không bằng một cái xe đạp sao?"

"Anh không cần cảm thấy tủi thân đâu, em đây còn không bằng mấy tấm vải nữa kìa." Tống Chiêu Đệ vỗ bả vai của anh rể cô: "Chị gái em đâu?"

Lưu Dương: "Ở đại đội nhìn mọi người gϊếŧ heo."

Bây giờ vẫn còn chế độ phân phối sản phẩm theo lao động, thời kỳ đại tập thể, mặc dù trong thôn cho phép xã viên tự mình nuôi gia súc, thì đến lúc làm thịt gia súc cũng phải cung cấp cho đội sản xuất một phần. Chỉ vì là lúc xã viên nuôi gia súc sẽ ảnh hưởng đến công điểm của mỗi người.



Ngày mồng chín là tiệc mừng cưới, ngày mai liền phải chuẩn bị thức ăn cho ổn thỏa. Nhưng mà vào ban ngày, mọi người đều phải đi chấm công, không có thời gian gϊếŧ heo, nên tập hợp những thanh niên mới lớn không cần đi chấm công điểm mà đi đại đội gϊếŧ heo. Vừa vặn hoàn thành yêu cầu phải nộp lên đội sản xuất một phần thịt heo.

Lúc này, người trong thôn Tống nhỏ đều biết đối tượng của Tống Chiêu Đệ là một đoàn trưởng, Tống Chiêu Đệ gả gấp ra ngoài, mọi người cũng có thể hiểu được, tuy nhiên vẫn có không ít người vừa hâm mộ lại ghen tị nói mấy lời khó nghe.

Chị cả Tống đến đại độ, nghe được không ít lời chúc mừng của người dân nhưng cũng có giọng điệu châm chọc gia đình bọn họ. Xách đầu heo đi theo sau cha mẹ của cô về đến nhà, không nhịn được hỏi: "Cha, ngày mồng 9, Vương Đắc Quý có tới hay không?"

"Cậu ta không biết Chiêu Đệ lấy chồng." Lưu Dương kéo con trai lớn đến bên cạnh, "Nhìn quần áo dì nhỏ làm cho con có đẹp mắt không?" Lời vừa nói xong liền ướm quần áo lên người cậu bé.

Tống Chiêu Đệ nhắc nhở: "Da của trẻ con rất non mềm, phải giặt lại rồi hẵng mặc."

Chị cả Tống nói, "Cậu ta sẽ không biết, nhưng có người mang ý đồ xấu cố tình chạy đến trước mặt cậu ta để nói, cậu ta sẽ biết."

Tống Chiêu Đệ không hiểu: "Ai nói với anh ta?"

"Tui không biết, nhưng tui biết có không ít người. Mấy năm em đi học đại học thì có không ít người nói với cha mẹ, con gái có năng lực nhưng sau này cũng là con nhà người ta." Chị cả Tống nói, "Mẹ nói em đi học đại học cũng không cần tiền, trong trường học còn đưa thêm tiền, những người đó không tin. Thanh niên trí thức trong thôn nói lên đại học sư phạm quốc gia sẽ đưa tiền, bọn họ mới tin tưởng."

"Trước kia nhà họ Vương tới đề thân, ban đầu cùng cha nói, đừng để cho em đi học đại học, những người đó còn nói, lên đại học thì sao, còn là phải là sẽ phải gả cho Vương Đắc Quý không tốt nghiệp trung học hay sao. Nhưng hiện tại em lại gả cho Chung Kiến Quốc, anh ta là đoàn trưởng, còn là một sinh viên, những người đó không chừng lại đi nói xấu đó."

Tống Chiêu Đệ: "Vương Đắc Quý dám quấy rối, Chung Kiến Quốc liền dám đem hắn ném ra ngoài." Dừng một chút lại nói, "Chị cả sẽ không cho là Chung Kiến Quốc có thể làn lên chức đoàn trưởng, là bởi vì anh ta là sinh viên sao? Em nói cho chị biết, Chung Kiến Quốc trải qua không ít máu tươi đâu."

"Em, em có ý gì?" Chị cả Tống trợn to mắt, "Gϊếŧ người rồi sao?"

Tống Chiêu Đệ: "Đương nhiên. Nếu là người chưa từng chém gϊếŧ, xông ra chiến trường gϊếŧ địch thì binh lính dưới tay anh ta cũng sẽ không phục. Lại nói, dù cho anh ta không muốn gϊếŧ người, nhưng quân lão Tưởng cũng sẽ ép anh ta, anh ta cũng phải gϊếŧ."

"Trời ơi, sao tui lại không nghĩ tới." Lưu Dương xoa cả người đang nổi da gà, "Hôm qua anh ta dậy tui cưỡi xe, tui còn xa cách với anh ta. Chiêu Đệ, em gái, em nói xem anh ta có —— "

Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói: "Anh nghĩ nhiều rồi. Chớ tự mình hù dọa mình. Chị cả, chị nhìn cha mẹ đều không lo lắng, hai anh chị hãy học cha mẹ đi.”

"Cha mẹ của con là không nghĩ tới điều này." Cha Tống nghe con gái lớn nhắc tới Vương Đắc Quý, cũng thật lo lắng cậu ta tới quấy rối, Tống Chiêu Đệ nói Chung Kiến Quốc đã gϊếŧ quân địch, cuối cùng cha Tống cũng hiểu rõ câu nói kia của Tống Chiêu Đệ "Nhà họ Vương không dám đắc tội Chung Kiến Quốc" là có ý gì.

Đối tượng của Tống Chiêu Đệ là một "Sát thần", nhà họ Tống không sợ nhà họ Vương giở trò xấu, ngày thứ hai nên làm sao thì làm đó.

Đảo mắt đến buổi sáng mồng 9, Lưu Dương đưa Tống Chiêu Đệ lên huyện để gặp mặt Chung Kiến Quốc.

Trước mặt sự chứng kiến của Lưu Dương, Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc lãnh giấy hôn thú. Ba người lại mua chút kẹo, rồi đi trở về thôn Tống nhỏ.

Hơn mười một giờ, họ hàng của nhà họ Tống đều đến, Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc mới trở lại. Những người bạn bè họ hàng này đã biết Chung Kiến Quốc là một quân nhân, mặc dù cảm thấy tuổi tác của anh lớn, nhưng do tiền đề Chung Kiến Quốc là đoàn trưởng và sinh viên, tuổi tác bị bọn họ coi như không thấy.

Người nhà ngoại của mẹ Tống biết Chung Kiến Quốc đã kết hôn qua một lần, cũng có con nhỏ, nhìn những người họ hàng của nhà họ Tống đều không biết, liền kéo mẹ Tống đến trong phòng chất vấn, làm sao lại để Tống Chiêu Đệ gả cho Chung Kiến Quốc.

Mẹ Tống khó mà nói ra miệng con gái nhà mình đã có một bạn trai trước đó rồi, nên nói do nhà họ Vương ép quá gắt, ngại nhà họ Vương nên thanh niên trẻ tuổi mười dặm tám thôn xung quanh cũng không dám kết thân với nhà họ Tống kết thân. Chung Kiến Quốc thì không sợ, nếu không tính con trai cậu ấy, cũng là xứng đôi với Tống Chiêu Đệ, cho nên nhà họ dứt khoát gả con đi.

Chuyện Vương Đắc Quý để mắt tới Tống Chiêu Đệ, người nhà ngoại của mẹ Tống đều biết, cũng không hoài nghi liền mắng nhà họ Vương một trận, rồi đi ra ngoài giúp đỡ chào đón khách khứa đến.

"Cô giáo Tống, bên ngoài có người tìm cô." Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc sau khi đăng ký kết hôn trở về liền cùng hàng xóm thân thích chào hỏi, quay đầu thì thấy học sinh của cô, thoáng chốc cô liền đoán được chuyện gì đang xảy ra, "Nói với anh ta, cô đang bận rộn."

"Cô giáo Tống, anh ấy nói nếu cô không qua gặp anh ấy, anh ấy sẽ qua đây." Đứa bé nói, "Anh ấy đợi cô ở phía sau trường học của chúng ta."