Chương 6: Trước Khi Kết Hôn

Tống Chiêu Đệ: "Dì à, vị đồng chí Chung này là con riêng của dì họ cháu, mấy ngày trước, dì họ của tui đến đây chính là để làm mai cho tui. Anh ấy là một sinh viên, tui cảm thấy anh ấy rất được cho nên muốn cùng anh ấy kết hôn, sau này dì đừng ở bên cạnh tui nói về Vương Đắc Quý nữa."

"Sinh viên à." Người phụ nữ rất hâm mộ, đánh giá Chung Kiến Quốc một phen, " Sao tui cảm thấy cậu ấy có chút lớn tuổi, không bằng Vương Đắc Quý xứng đôi với cháu hơn."

Mi tâm Chung Kiến Quốc nhảy dựng, cân nhắc nên giải thích làm sao.

Tống Chiêu Đệ: "Tui không phải nói bây giờ anh ấy là một sinh viên, anh ấy đã tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi, bây giờ đang là sĩ quan. Ngày ngày phải huấn luyện ở trong quân đội, gió thổi dầm mưa dãi nắng, so với chúng ta thì vất vả hơn nhiều, cho nên nhìn anh ấy mới thấy già hơn."

"Sĩ quan à?" Người phụ nữ kinh ngạc, lại không muốn thừa nhận Tống Chiêu Đệ có vận khí tốt như vậy, " Chức quan có lớn không?" Nhất định chỉ là một trung đội trưởng nhỏ.

Tống Chiêu Đệ: "Đoàn trưởng."

"Dì có biết đoàn trưởng là chức quan lớn như thế nào không?" Chị cả Tống thấy đối phương không dám tin thì vô cùng hài lòng, "Phía trên đoàn trưởng là sư trưởng, phía trên sư trưởng là tư lệnh."

Người phụ nữ kinh hô: " Mẹ của tui ơi, tui đã nói Chiêu Đệ là một cô gái có phúc khí mà, quả nhiên là một người có phúc khí. Chiêu Đệ à, có phải sau này tui phải gọi cháu là quan thái thái hay không?"

"Chiêu Đệ à, sau này Cẩu Đản nhà dì lớn lên, tui liền kêu nó gia nhập binh đoàn dưới cấp của Chung đoàn trưởng." Không đợi Tống Chiêu Đệ mở miệng, liền nhìn Chung Kiến Quốc nói, "Chung đoàn trưởng à, cho Cẩu Đản nhà tui một chức tiểu đội trưởng là được rồi."

Chung Kiến Quốc không còn lời nào để nói, cái gì mà cho một chức tiểu đội trưởng, "Dì à —— "

"Dì à, Cẩu Đản nhà dì quá gầy, quá lùn." Tống Chiêu Đệ nói, "Vào trong quân đội, đến cây súng đều không cầm lên được, thì làm sao có thể trở thành tiểu đội trưởng? Tui nhìn Cẩu Đản có thể đảm nhiệm được chức trưởng ban nhà bếp."

Người phụ nữ nghi hoặc: "Ban nhà bếp? Đó không phải là đầu bếp nấu cơm sao, không được, không được."

"Cẩu Đản nhà dì quá gầy, tui cảm thấy cậu ấy chỉ có thể cầm được môi đảo thức ăn." Tống Chiêu Đệ nói, "Cẩu Đản có biết nấu cơm không? Dì nói chuyện với Cẩu Đản, nếu cậu ấy có thể nấu cơm ngon, tương lai đi bộ đội giúp đối tượng của tui nấu cơm."

Người phụ nữ quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt của con trai mình, rồi lại nhìn Tống Chiêu Đệ hừ một tiếng, "Đừng có mà mơ!" Vèo một chút bà ta liền biến mất không thấy.

Chung Kiến Quốc đang muốn hỏi, dì ấy làm sao vậy. Lại nghe được thanh âm truyền tới từ tường bên kia, "Sau này không cần phải nấu cơm, cách nhà bếp xa một chút, đi kêu cha của con qua nhóm lửa đi."

"Chuyện này là sao?" Chung Kiến Quốc hạ thấp giọng, chỉ tường bên kia.

Chị cả Tống chỉ vào phòng bếp.

Sau khi ba người đi vào, chị cả Tống nhỏ giọng nói: "Người phụ nữ kia có danh tiếng là người lười nhất trong thôn của tui, ngày ngày chỉ chờ con trai làm cho bà ta ăn. Cẩu Đản là một thằng con trai, lại không phải là một cô gái, ngày ngày vây quanh lò bếp thì nhìn chả giống sao cả."

"Mẹ tui đã nói qua với bà ấy một lần, bà ấy trách mẹ tui đi xen vào việc nhà người khác. Còn có, đứa nhỏ chừng mười tuổi vì thân thể phát triển lớn, Cẩu Đản ăn nhiều hơn một chút, bà ta sẽ trách Cẩu Đản ăn quá nhiều."

"Bảo sao nhìn mặt bà ấy trông tròn đầy như vậy." Chung Kiến Quốc hiểu rõ, "Đồ tốt trong nhà bọn họ đều vào trong bụng của người phụ nữ đó rồi."

Chị cả Tống nói: "Đúng vậy."

"Có phải là vừa rồi, anh định nói việc tuyển chọn binh lính không phải là việc do anh quản lý?" Tống Chiêu Đệ hỏi Chung Kiến Quốc, "Nếu mà nói như vậy, bà ấy sẽ cảm thấy chúng ta keo kiệt, cùng bà ấy giảng đạo lý thì bà ấy cũng sẽ không nghe, còn đầu độc người khác tới tìm anh nữa. Khiến mọi người đều biết anh keo kiệt."

Chung Kiến Quốc suy nghĩ kỹ càng, không khỏi phải thừa nhận, mặc dù Tống Chiêu Đệ là một người thành thật giống như người thiếu tâm nhãn vâỵ, tuy nhiên đầu óc lại không đần: "Thụ giáo."

"Chiêu Đệ nhà tui thông minh quá." Cha Tống thấy đáy nồi không còn củi lửa, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, "Đều đi rửa tay đi, chờ một hồi rồi ăn cơm. Chung đồng chí, cùng nhau ăn chứ?"

Hôm qua về đến trấn trên, Chung Kiến Quốc đói sắp không đứng vững, hôm nay không dám khách khí nữa: "Cảm ơn chú. Chú, người kêu cháu là Kiến Quốc hoặc là Tiểu Chung là được, đừng lại kêu Chung đồng chí, nghe rất xa cách."

Mẹ Tống đem cải xanh trong nồi múc ra: "Vậy cậu cũng đừng kêu Tống đồng chí, cùng tui gọi nó là Chiêu Đệ. Chiêu Đệ, đi gọi anh rể của con trở về ăn cơm đi."

"Để cháu đi gọi." Chung Kiến Quốc xung phong nhận việc.

Mẹ Tống: "Cháu không biết đường. Chiêu Đệ, mau đi."

Tống Chiêu Đệ đi ra từ phòng bếp mà bĩu môi, gọi anh rể cô trở về ăn cơm luôn luôn là cháu trai lớn của cô, hôm nay mẹ lại bảo cô đi? Khẳng định là có lời muốn nói cùng Chung Kiến Quốc.

Chung Kiến Quốc cũng phát hiện ra vấn đề, không phải do hôm nay là lần thứ hai anh tới Nhà họ Tống mà chỉ vì kỹ thuật diễn xuất của mẹ Tống không sâu, "Dì à, người có phải có chuyện gì muốn nói với cháu hay không?"

Mẹ Tống gật đầu: "Tui đã cùng cha Chiêu Đệ thương lượng một chút, phiếu vải đưa cậu, lại đưa cho cậu một trăm đồng tiền, hôm nay cậu mang Chiêu Đệ vào trong huyện mua thêm mấy bộ quần áo đi."

Mẹ kế Chung Kiến Quốc không khiến người khác bớt việc, mẹ vợ cũng là một người nhiều chuyện, hôm qua thấy mẹ Tống nói chuyện thật lợi hại, liền cho là trừ mẹ ruột của anh ra, những người mẹ khác đều rất vô lý.

Sau khi mẹ Tống nói xong liền từ trong túi móc ra một chồng mười đồng tiền và một chồng phiếu vải, Chung Kiến Quốc ý thức được mẹ Tống không phải đang nói khách sáo với anh, nhất thời sững sờ.

Chị cả Tống nhìn anh ta một chút: " Mẹ tui đang nói chuyện cùng với cậu đó."

"Dì à, số tiền này là đưa cho các người dùng để đặt mua tiệc rượu, cháu không thể lấy." Chung Kiến Quốc nói, "Bên này không thể đi thuyền thẳng tới đảo Ôn Châu, lúc trở về cháu không thể chuyển thuyền ở Thân Thành, mà phải từ Hàng thành chuyển thuyền. Thân Thành và Hàng thành thì phồn vinh hơn so với bên này của chúng ta, cháu tính toán tới bên kia mới mua quần áo cho Chiêu Đệ."

Trong lòng mẹ Tống rất cao hứng, mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Cậu còn có tiền?"

"Còn có." Chung Kiến Quốc nói, "Số tiền này dì cứ giữ lại." Dừng một chút anh lại nói tiếp, "Có thể đưa phiếu vải cho cháu được không? Qua ngày nữa trời sẽ lạnh, quần áo năm ngoái của ba đứa nhỏ nhà cháu đều đã có chút ngắn rồi, lúc mua quần áo cho Chiêu Đệ thì thuận tiện mua thêm chút vải. Cái đó, Chiêu Đệ có biết làm quần áo không?"

Mẹ Tống: "Về điểm này cậu có thể yên tâm, các cô gái trong thôn tui không ai là không biết nấu cơm, làm quần áo, may giày."

"Mẹ, nghe nói Chung đồng chí tới."

Thanh âm từ bên ngoài của Lưu Dương truyền vào, Chung Kiến Quốc đi ra ngoài: "Gọi em Kiến Quốc là được rồi. Này, cá nhiều như vậy, đây là —— "

"Cá hố." Lưu Dương bỏ xuống sọt đầy cá được làm từ cỏ xanh, "Hôm qua người đi biển đánh cá trở lại, đội trưởng nói mỗi một nhà chia cho hai con cá. Mẹ, tui suy nghĩ qua mấy ngày nữa nhà chúng ta có việc, lúc phân cá thì nói với bọn họ, chúng ta có việc phải cần dùng đến cá, cho nên con lấy thóc đổi với bọn họ."

Mẹ Tống gật gật đầu biểu thị đã biết: "Trước cho vào trong chậu đã, ăn cơm xong lại đem cá ướp muối."

"Dì à, có muốn mua thịt heo hay không?" Chung Kiến Quốc hỏi.

Mẹ Tống chỉ chuồng heo: "Ngày kia gϊếŧ đầu heo kia, lại đi tìm người khác đổi chút cải xanh là được."

Chung Kiến Quốc chưa trải qua một ngày làm nông dân, cũng không biết heo có ý nghĩa như thế nào đối với người nhà nông, nhìn thấy cũng không có cảm giác gì, con heo lớn mập mạp đang ngủ rất say sưa, ngộ nhận là mẹ Tống kiếm việc khiến trong lòng Chung Kiến Quốc cực độ phức tạp, nhưng anh ta cũng không nói gì, xoay người trở về phòng bếp giúp Tống Chiêu Đệ bưng thức ăn.

Hôm nay là thứ sáu, Tống Chiêu Đệ có khóa dạy, sau bữa cơm thì cô liền đi trường học xin nghỉ trước, sau đó mới ngồi trên xe của Chung Kiến Quốc rồi đi ra ngoài. Nhưng mà, đến cửa thôn bị cản lại.

Tống Chiêu Đệ từ trên xe nhảy xuống: "Thôn trưởng, có chuyện gì sao?"

"Cậu ấy là đối tượng của cháu?" Thôn trưởng lấy tay đỡ xe đạp của Chung Kiến Quốc.

Tống Chiêu Đệ: "Đúng vậy. Anh ấy cũng không phải là người ngoài, là con riêng của dì con."



"Tui còn nghe nói anh ta là một quân nhân." Thôn trưởng hỏi.

Chung Kiến Quốc vô cùng kinh ngạc, liền nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, ý bảo làm sao ông ấy biết?

"Là dì cách vách nhà tui nói chuyện này với bác sao?" Trong lòng Tống Chiêu Đệ mắng thầm một câu, đúng là người phụ nữ ba hoa, "Bác thôn trưởng à, bác muốn hỏi tui là khi nào kết hôn sao?"

Thôn trưởng xua tay: "Tui mới không quan tâm khi nào cháu kết hôn, tui là muốn hỏi cháu kết hôn xong có còn ở lại trong thôn chúng ta dạy học hay không."

"Tui phải đi theo chồng." Tống Chiêu Đệ nói xong, nhất thời hiểu rõ ý tứ của ông, "Thôn trưởng là lo lắng sau khi tui đi, trong trường học không có thầy giáo sao? Trong trấn phân cho thôn chúng ta sinh viên và học sinh cao trung đều là thanh niên trí thức, bác tìm bọn họ là được."

Thôn trưởng xua tay: "Bọn họ là xuống nông thôn rèn luyện, không phải hưởng phúc."

"Bác thôn trưởng cho là làm thầy giáo là hưởng phúc sao? Dạy trẻ con còn mệt mỏi hơn nhiều hơn so với làm việc nhà. Tui thà rằng giúp mẹ tui làm việc, cũng không nguyện ý dạy trẻ nhỏ trong thôn chúng ta." Tống Chiêu Đệ nói, "Lại nói, bọn họ từ thành thị lớn tới, kiến thức so với tui thì lớn lên, so với tui thì thích hợp làm thầy giáo hơn. Bác đừng cản tui nữa, mau đi tìm bọn họ đi."

Thôn trưởng nhíu mi: "Nghe ý tứ của cháu, các cháu muốn kết hôn?"

"Đúng vậy. Tui cũng không muốn kết hôn nhanh như vậy." Tống Chiêu Đệ chỉ vào Chung Kiến Quốc, "Anh ấy ở hạm đội Đông Hải, bác thôn trưởng có biết đến hạm đội Đông Hải không? Chính là hạm đội Đông Hải năm trước đã đánh nhau cùng lão Tưởng đó. Lão Tưởng bên kia không an phận, qua mấy ngày nữa anh ấy phải trở về. Tui phải đi cùng để anh ấy an tâm."

Nhà họ Tống sinh ra một sinh viên, trong thôn có người hâm mộ cũng có người ghen tỵ. Nhưng mà, vô luận người dân trong thôn là hâm mộ hay ghen tị Tống Chiêu Đệ, thì khi nhắc tới cô với người dân ngoài thôn đều có một bộ dáng vô cùng tự hào.

Sinh viên Tống Chiêu Đệ trở về thôn dạy học, vài người dân của các thôn xung quanh đều mang trẻ nhỏ đưa tới bên này đi học. Bởi vì chuyện này, vài vị thôn trưởng xung quanh thấy thôn trưởng thôn Tống nhỏ đều phá lệ khách khí.

Thôn trưởng sợ nhất Tống Chiêu Đệ gả ra ngoài, chợt vừa nghe thấy Tống Chiêu Đệ có đối tượng, kéo lệt xệt đôi giày chạy về trường học. Thấy Tống Chiêu Đệ còn chưa có lên lớp dạy học, lại chạy về hướng của nhà họ Tống.

Nửa đường chắn xe Tống Chiêu Đệ, thôn trưởng híp mắt đánh giá Chung Kiến Quốc một phen, một trận thịt đau, phảng phất như trơ mắt nhìn củ cải trắng trong veo như nước của nhà mình bị heo gặm mất.

Trước khi Tống Chiêu Đệ mở miệng, thôn trưởng còn hy vọng có thể khuyên nhủ Tống Chiêu Đệ, thế mà mấy chữ quân nhân, hạm đội Đông Hải lại từ đâu nhảy ra, thân là một đảng viên nên thôn trưởng không thể kìm được mà hỏi: "Thật sao?"

"Bác thôn trưởng, anh ấy còn là một đoàn trưởng." Tống Chiêu Đệ nói, "Binh lính dưới tay anh ấy có đến hai ngàn binh, chức quan lớn như vậy, tui cũng không dám buông."

Thôn trưởng trừng mắt nhìn: "Đoàn trưởng? Ông trời ơi, chuyện này thật khó có thể tin. Cậu khỏe, cậu khỏe, Chung đoàn trưởng." Vội vã duỗi ra hai tay.

"Bác khỏe, Tống thôn trưởng." Nửa giờ đồng hồ trước, Chung Kiến Quốc thấy được Tống Chiêu Đệ đem hàng xóm nhiều chuyện giải quyết gọn gàng, bây giờ lại chính mắt thấy được thái độ biến đổi vô cùng lớn của thôn trưởng, trước kia anh cho rằng thời chiến quốc, khi các nhà ngoại giao dùng miệng để thuyết phục các nước chư hầu thì cảm thấy rất phóng đại, tuy nhiên vào giờ phút này, Chung Kiến Quốc đã tin rồi, có người miệng lợi hại như vậy đấy, "Tống thôn trưởng, chuyện của cháu và Chiêu Đệ đồng chí, ngài đồng ý sao?"

Thôn trưởng gật đầu liên tục: "Đồng ý, nhất định phải đồng ý, quay đầu tui kêu trường học cấp cho Chiêu Đệ giấy giới thiệu thông tin và chứng minh. Đúng, khi nào thì các cháu kết hôn?"

"Mồng chín." Tống Chiêu Đệ nói, "Mồng chín là tổ chức tiệc ở nhà của tui, sau khi làm xong việc ở nhà của tui sẽ lại về nhà của anh ấy. Ngày quá gấp, nhà anh ấy cách bên này quá xa, ngày đó dì họ của cháu sẽ không tới. Thôn trưởng, ngày đó phải mời bác làm chủ hôn cho hai chúng tui."

Thôn trưởng cười híp cả mắt: "Được được được. Bây giờ các cháu định đi lên trấn trên sao?"

"Không phải." Chung Kiến Quốc nói, "Tối muộn ngày hôm trước cháu mới xuống xe, cái gì đều chưa có mua, hôm nay cháu liền mang Chiêu Đệ đi vào trong huyện mua mấy bộ quần áo."

Thôn trưởng nhịn không được mà tặc lưỡi: "Các cháu kết hôn quá gấp."

"Không có biện pháp khác, quân bộ bên trên chỉ cho nghỉ phép bảy ngày." Chung Kiến Quốc cười khổ nói.

Thôn trưởng cũng chỉ thuận miệng nói, ông cũng biết sĩ quan có thể bỏ ra bảy ngày nghỉ phép đã rất không dễ dàng: "Mau đi đi."

"Vậy nhóm tui đi đây." Tống Chiêu Đệ cười nói, "Ngày mai, gia đình nhà tui gϊếŧ heo làm thức ăn, bác thôn trưởng nhớ đến ạ."

Thôn trưởng khoát khoát tay: "Hiểu rồi."

Hơn chín giờ, Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc đi đến trong huyện, khi xe dừng lại, Tống Chiêu Đệ liền nhịn không được mà xoa cái mông: "Quá đau."

Chung Kiến Quốc tìm chỗ để xe xong, quay đầu liền thấy cô đang đứng tại chỗ giậm chân, nhịn không nổi cười nói: "Lúc trở về sẽ đệm hai bộ quần áo. Cũng là tôi quên mất đường bên này không tốt."

" Đường đi của đảo Ông Châu có tốt không?" Tống Chiêu Đệ không lời nào đáp lại đành tìm chủ đề để nói chuyện.

Chung Kiến Quốc: "Bên kia là đường đá, so với bên này thì bằng phẳng hơn. Chúng ta đi vào." Chỉ trước mặt là nhà bách hóa lớn.

"Xe không cần khóa sao?" Tống Chiêu Đệ theo bản năng hỏi.

Chung Kiến Quốc: "Không có chuyện gì, không ai dám trộm xe đạp. Mẹ của em bảo tôi mua cho em mấy bộ quần áo, Trước tiên tôi cứ mua bốn bộ được hay không?"

Tống Chiêu Đệ đi theo anh vào, thấy rõ phía sau quầy treo quần áo phía sau, trong đầu thì nghĩ, một bộ tôi cũng không muốn: "Mua một bộ để ngày đó mặc liền được rồi. Còn lại để tui tự làm, anh mua thêm một chút vải, tui sẽ tự may quần áo cho bản thân mình."

Chung Kiến Quốc sợ cô khách sáo, nhìn chằm chằm Tống Chiêu Đệ hỏi: "Chỉ mua một bộ, em xác định?"

"Đúng vậy!" Tống Chiêu Đệ nhìn quanh bốn phía, nhìn một hồi, thấy một bộ màu xanh lục phía trên có điểm thêm hoa phía dưới là quần dài, "Chỉ cần mua bộ kia thôi."

Thân Thành là đô thị lớn chỉ đứng sau thủ đô của nước Hoa, Chung Kiến Quốc ở Thân Thành nhiều năm, thấy nhiều mốt quần áo, đối với phẩm vị của Tống Chiêu Đệ thì không biết nên nói như thế nào để không làm tổn thương tự tôn của cô gái này: "Tôi cảm thấy bộ quần áo màu hồng ở bên cạnh rất là đẹp."

"Tui chỉ muốn bộ quần áo kia thôi." Tống Chiêu Đệ nhìn về phía anh, " Anh có mua cho tui hay không?"

Nhân viên bán hàng ở quầy thấy hai người đứng cách có sáu mươi bảy mươi cm, lại đang thảo luận về mua quần áo mới, lập tức đoán được hai người bọn họ sắp kết hôn, nhịn không nổi nhắc nhở: "Nữ đồng chí, so với bộ này, bên cạnh có bộ quần áo màu đỏ đẹp hơn đó."

Màu đỏ rất là tốt, màu sắc của quốc kỳ. Kiếp trước, kiếp này, cô đều là lần đầu tiên lấy chồng, Tống Chiêu Đệ cũng muốn mặc áo màu đỏ. Nhưng mà, kiếp trước, lúc Lưu Linh học thiết kế trang phục, từng điều tra sự biến đổi của các mẫu trang phục trong thời kỳ Kiến Quốc của nước Hoa, ở niên đại 60 tới niên đại 70, trang phục của nước Hoa chỉ có ba loại màu sắc, xám lam lục, quân trang rất là thịnh hành.

Thời kỳ này mặc dù toàn quốc đều đang diễn ra cuộc cách mạng kháng chiến oanh oanh liệt liệt, năm ngoái mới bắt đầu xuất hiện kiểu quần áo màu đỏ, còn chưa được nhiều người sử dụng. Tống Chiêu Đệ phải gả cho người là quân nhân, Chung Kiến Quốc còn là núi dựa của cô, Tống Chiêu Đệ cũng không dám để người khác có được đề tài câu chuyện mà bàn tán về bọn họ. Cô liền vô cùng lý trí thẳng thắn nói: "Tui chỉ thích bộ này."

Nhân viên bán hàng không còn lời nào để nói với cô.

Chung Kiến Quốc thấy vậy, cũng không biết nói gì lại muốn cười: "Được, vậy lấy một bộ kia. Trở về mẹ của em hỏi tới, em phải cùng dì giải thích rõ đấy."

"Mẹ tui đều nghe tui." Tống Chiêu Đệ lấy bộ quần áo kia, chỉ gian hàng bày bán bên cạnh : "Lấy phiếu vải mua vải đi."

Chung Kiến Quốc lập tức đem tất cả phiếu vải lấy ra, bốn phía vang lên một trận kinh hô.

Tống Chiêu Đệ nhìn qua, liền phát hiện nhân viên bán hàng trợn to mắt, nghi hoặc không hiểu: " Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đồng chí, phiếu vải của câụ có thể cho tui hai tờ được không?" Bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, "Tui cầm phiếu khác đổi với câụ."

Chung Kiến Quốc cười nói: "Thật xin lỗi, bác gái à, nhà chúng tôi còn có mấy đứa nhỏ và vài người già, cho nên mùa đông đến cũng phải mua thêm quần áo. Những phiếu vải này, chúng tôi cũng phải tìm người trong thôn và trong xưởng để đổi lấy. Nhà chúng tôi cách bên này khá xa, một năm cũng chỉ có làm một lần quần áo thôi."

"Như vậy à." Nhất thời người phụ nữ tỏ ra ngại ngùng, dư quang khóe mắt liếc qua các mảnh vá trên cánh tay của Tống Chiêu Đệ ngượng ngùng nói, "Vậy thì thôi."

Chung Kiến Quốc một mặt xin lỗi: "Ngại quá." Đưa tiền, ôm vải đi ra ngoài, liền đem vải để ở chỗ ngồi sau xe, "Chiêu Đệ, ngồi ở phía trên tấm vải nhé?"



Tống Chiêu Đệ rất muốn gật đầu, nhưng mà, bị người khác nhìn thấy nhất định lẩm bẩm cô chà đạp đồ vật, về đến nhà cũng sẽ bị mẹ cô quở trách một trận, "Ngồi lên vải sẽ bị nhăn, chờ một hồi ra khỏi thành, lấy một ít rơm rạ để lên phía trên sẽ không bị đau mông nữa." Chung Kiến Quốc mua nhiều vải, nhân viên bán hàng con tìm một cái dây thừng buộc lại. Tống Chiêu Đệ nói chuyện rồi đem vải xách lên, "Chúng ta trở về thôi."

Chung Kiến Quốc nhìn cô, thấy cô thật sự không ngồi lên trên mấy tấm vải, lại thấy cô đem bộ quần áo mới mua bao quanh vải ở bên trong, giống như bảo bối mà ôm ở trong lòng, anh cũng không muốn nói nhưng mà nhịn không được mà phải mở miệng: "Kỳ thực, kỳ thực em có thể gả cho một người có điều kiện còn tốt hơn tôi."

"Điều kiện tốt hơn anh?" Tống Chiêu Đệ ngồi lên xe, một tay ôm vải, một tay bắt lấy quần áo của Chung Kiến Quốc, "Tuổi tác cũng lớn hơn anh."

Chung Kiến Quốc nhếch mép một cái: " Ý của tôi là không có con cái."

"Tui rất thích trẻ con." Tống Chiêu Đệ nói.

Chung Kiến Quốc cau lại chân mày, trong lòng kinh ngạc, trên mặt không có biểu hiện gì: "Em nói với thôn trưởng là thà rằng giúp mẹ em làm việc, cũng không muốn đi trường học để lên lớp dạy."

"Đúng." Tống Chiêu Đệ nói, "Tui là cô giáo ngữ văn lớp một, lớp hai và lớp ba. Trong một lớp có bảy tám chục đứa nhỏ, nếu đổi lại mà anh, anh có nguyện ý không?"

Chung Kiến Quốc thử nghĩ một chút: "Vậy cũng đủ dọa người. Tôi thấy thôn các em cũng không lớn, tại sao lại có nhiều trẻ con như vậy?"

"Trẻ con bốn thôn xung quanh đều đến thôn của tui đi học." Tống Chiêu Đệ nói, " Bác thôn trưởng nói thầy giáo trước kia tốt nghiệp sơ trung, dạy trẻ nhỏ không tốt. Tui có học vấn sâu, nên giao bọn trẻ giao tui, bọn họ mới yên tâm. Nếu không phải một ngày tui chỉ dạy 3 khoá học, thôn trưởng còn muốn kêu tui dạy học sinh lớp bốn và lớp năm."

Chung Kiến Quốc không hiểu: "Một ngày chỉ có ba tiết học?"

"Buổi sáng hai tiết, buổi chiều một tiết. thời gian còn lại trở về giúp làm việc trong nhà." Tống Chiêu Đệ nói, "Tui cũng phải giúp trong nhà làm việc."

Chung Kiến Quốc đối với chuyện trong thôn biết rất ít, hiểu rõ cũng nhất thời cũng không biết nên cùng cô trò chuyện tiếp như thế nào, dẫu sao hôm qua bọn họ mới quen biết. Nghĩ một hồi lâu, Chung Kiến Quốc nói: "Lúc chúng ta đi, em nhớ mang theo bằng tốt nghiệp. Đảo Ông Châu cũng có tiểu học, em đi làm cô giáo ở tiểu học, mỗi tháng tiền lương sẽ được ba mươi, năm mươi đồng tiền."

"Nhiều như vậy sao?" Hôm nay đi trong huyện một chuyến, từ trăm năm trước đi tới, Lưu Linh chính là tự thân cảm thụ mua đồ vật ở thời này lời hơn bao nhiêu, một cân thịt heo mới có một mao tiền, "Sao tiền lương bên kia lại cao như vậy?"

Chung Kiến Quốc: "Tiền lương bên kia thấp. Tiểu học mà tôi vừa nói với em là trường học dành cho con em cán bộ, phía trên rất coi trọng đời sau của các quân nhân. Năm nay còn làm trường trung học. Nếu không phải phía trên đề xướng thanh niên trí thức xuống nông thôn, chúng tôi sẽ đi tới trường học sư phạm mời thầy giáo."

Tống Chiêu Đệ ỷ vào việc Chung Kiến Quốc không nhìn thấy, nhìn về phía sau lưng anh trợn mắt một phen: "Thật là không đúng lúc. Chung Kiến Quốc, hai ngày này anh có còn trở về Tân Hải hay không?"

"Phải trở về một chuyến, cùng anh trai tôi nói một tiếng." Chung Kiến Quốc nói "Tuy nhiên, tôi còn có chuyện muốn nói với em, chúng ta nhất định phải xuất phát vào ngày mùng 9. Vào buổi sáng mùng 9, em hãy thu dọn xong đồ vật của mình đi, ăn cơm trưa xong liền đi Tân Hải, ngồi xe lửa ban đêm."

Hiện bây giờ không phải một trăm năm sau, không ai dám ức hϊếp nước Hoa rộng lớn. Lão Tưởng nói đánh qua liền đánh qua, Tống Chiêu Đệ không dám mang chuyện này ra nói đùa: "Tui biết, sẽ không trễ nải chuyện của anh."

Về đến nhà, mẹ Tống thấy Tống Chiêu Đệ mua quần áo, sắc mặt biến đổi dị thường khó coi.

Tống Chiêu Đệ lén lút nhún nhún vai, đi tới bên cạnh mẹ Tống, ở bên tai bà nhỏ giọng nói: "Tiền của Chung Kiến Quốc đều bị con dùng để mua vải rồi. Có cả của mẹ và của cha, còn có cả phần của hai đứa cháu trai nữa."

Trong lòng mẹ Tống ấm áp, giả vờ cả giận nói: "Tui không thiếu quần áo."

"Mẹ không thiếu, vậy có thể đưa cho chị gái và anh rể." Tống Chiêu Đệ chỉ hai người đang học đi xe đạp tổ trước cửa.

Mẹ Tống giơ tay đem vải ôm vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Bọn họ cũng không thiếu."

Chung Kiến Quốc ở lại dạy Lưu Dương học đi xe, Tống Chiêu Đệ không sợ Chung Kiến Quốc phát hiện con người thật của cô, cười hì hì nói: "Mẹ, mẹ chọn lựa bốn khối, còn dư lại đưa con tìm khối vải thô bọc lại, lưu lại cho ba đứa nhỏ của anh ta làm quần áo."

"Con không mua quần áo cho mình, lại dùng tiền Chung Kiến Quốc đưa mua vải cho mẹ, Chung Kiến Quốc không tức giận sao?" Mẹ Tống lo lắng nói.

Tống Chiêu Đệ: "Hiện tại anh ta đối với con vô cùng hài lòng, những miếng vải này toàn bộ cho các người, anh ta cũng không dám nói gì. Nhiều lắm là bản thân sinh ra khó chịu một hồi mà thôi."

"Ngẫu nhiên một lần làm khó anh ta mà nói thì không tính là cái gì, nếu con thường xuyên mua cho nhóm tui đồ vật, Chung Kiến Quốc không tức giận cũng sẽ không vui vẻ." Mẹ Tống sợ Tống Chiêu Đệ không hiểu chuyện, "Buổi tối hôm qua, cha của con nói Chung Kiến Quốc có năng lực, người có năng lực thì đều có tính khí riêng. Sau này, có mua đồ vật cho mẹ, nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu thật sự cậu ta không thèm để ý, con hẵng mua."

Tống Chiêu Đệ: "Con biết. Mẹ, con định dùng này thời gian hai ngày để làm một bộ quần áo cho ba đứa con của anh ta, lại làm thêm một đôi giày. Quần áo làm lớn một chút cũng không sao, giày thì phải làm vừa vặn, tí nữa, mẹ giúp con tìm mấy đôi giày tới đây để xem dáng nhé?"

"Ai, làm mẹ kế thật là khổ." Mẹ Tống than thở, "Chiêu Đệ, hiện tại con muốn đổi ý, chúng ta vẫn còn kịp đổi, nếu để đến mồng chín liền không có thuốc hối hận."

Tống Chiêu Đệ: "Không hối hận. Nếu nuôi ba đứa nhỏ kia không quen, tự bản thân con sinh vài đứa." Dừng một chút cô nói tiếp, "Mẹ, đừng lo lắng, con là gả cho Chung Kiến Quốc, lại không phải gả cho con trai của anh ta. Mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, con sẽ để cho Chung Kiến Quốc dạy dỗ bọn họ."

"Được rồi." Tống mẫu lựa ra bốn khối vải tối màu không tốt lắm, còn dư lại giao cho Tống Chiêu Đệ, "Đem những thứ này cất đi."

Tống Chiêu Đệ hiểu rõ nhất là chất vải, nhìn mấy tấm vải trong tay mẹ Tống thì không khỏi cảm khái, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Tuy nhiên, cô giả vờ không nhìn ra, giúp ba đứa con của Chung Kiến Quốc làm bộ quần áo, cũng đem quần áo của mẹ Tống, cha Tống và hai đứa cháu trai làm luôn.

Buổi sáng mùng 7, Chung Kiến Quốc ngồi xe trở về thành phố Tân Hải.

Chị dâu Chung thấy anh liền hỏi: "Không tốt sao?"

Chung Kiến Quốc không nói lời nào mà cười trước: "Là rất tốt. Tốt nghiệp cao trung, cần mẫn hiểu chuyện, bộ dáng còn rất được."

"Tốt như vậy sao?" Chị dâu Chung kinh ngạc, "Mặt trời mọc ở hướng tây, hay là bà ấy bị lừa đá vào đầu?" Chỉ về nhà ngang phía nam.

Chung Kiến Quốc: "Mẹ kế xem thường nhà họ Tống, nhà họ Tống cùng bà ta nói Tống Chiêu Đệ tốt nghiệp Cao Trung, bà ta tự đoán là người nhà họ khoác lác. Anh rể Tống Chiêu Đệ vừa nghe em nói về mẹ kế, liền thấy phiền mà xua tay liên tục. Người nhà họ Tống không thích mẹ kế, chị dâu không cần lo lắng Tống Chiêu Đệ giống như bà ta."

"Thật tốt!" Tâm tư bị treo lơ lửng mấy ngày nay của chị dâu Chung có thể đặt xuống, "Mùng 9 cậu trở về, cô ấy cũng trở về với em?"

Chung Kiến Quốc: "Người của Nhà họ Tống rất thấu tình đạt lý, đồng ý để Tống Chiêu Đệ đi cùng em." Anh lại lập tức nói chuyện rượu mừng, "Cha mẹ của Tống Chiêu Đệ không nói rõ, nhưng em có thể cảm giác được, nhà họ Tống không muốn để người trong thôn biết em có ba đứa con, ngày mùng 9, mọi người cũng đừng đi."

"Tất nhiên rồi." Chị dâu Chung nói, "Người ta là một cô gái thanh thanh bạch bạch, còn là tốt nghiệp cao trung, gả cho một người có đến ba đứa con, nhất định người trong thôn cảm thấy nhà họ Tống rất khó coi."

Chung Kiến Quốc: "Chờ Tống Chiêu Đệ qua đây, chị liền biết, người ta muốn tìm một người con trai có điều kiện gần giống với em."

"Vậy làm sao cô ấy nguyện ý gả cho em?" Chị dâu Chung nhíu mày, "Em nghe ngóng rõ ràng không?"

Chung Kiến Quốc khó mà nói được chuyện trước kia Tống Chiêu Đệ có một đối tượng, liền nói: "Với điều kiện của Tống Chiêu Đệ thì ở nông thôn không khó tìm, nhưng nếu để tuổi tác càng lớn sẽ rất khó tìm. Nên bị em bắt được." Nghiêng đầu thấy con trai cả đang dựng đứng lỗ tai để nghe, "Con trai, lần này con đã yên tâm chưa?"

"Mẹ kế không xấu?" Đứa trẻ hỏi.

Tinh thần Chung Kiến Quốc vô cùng sảng khoái, duỗi tay ôm con trai lớn lên trên đùi: "Không xấu, sẽ còn biết làm quần áo, làm giày. Tới lúc đó, nhà mình có nhiều vải sẽ làm áo bông cho các con."

"Thật sao?" Đứa nhỏ không tin, "Mẹ cũng sẽ không làm quần áo và giày. Cô ấy sẽ sẽ làm sao? Ba, lừa gạt người là chó nhỏ."

Ánh mắt Chung Kiến Quốc tối sầm lại: "Cô ấy không giống với mẹ của con. Biết nấu cơm, còn là một cô giáo."

"Mẹ của con cũng là một cô giáo." Đứa nhỏ giọng nói.

Chung Kiến Quốc gật đầu: "Điểm này thì cô ấy giống mẹ của con. Ngày khác trông thấy cô ấy, con phải gọi cô ấy là mẹ đó."

"Nếu con không gọi thì sao?" Đứa bé ngoẹo đầu hỏi, "Cha sẽ đánh con sao? Chị họ nói, có mẹ kế liền có cha ghẻ, giống như ông nội vậy. Ba, ba sẽ biến thành cha ghẻ sao?"