Chương 18: 18.2 :Cây Kim Và Cọng Râu

"Cũng gần như thế." Tống Chiêu Đệ nói, "Bác gái, không thành thật nói với cháu, đừng trách cháu phát điện báo để nói cho Thân Thành bên kia biết.”

Mấy ngày trước mẹ Bạch nhận được một phong thư, trong thư nói cô ta là bạn bè tốt của Bạch Hoa, Bạch Hoa chết khiến cô ta rất khó chịu, đến nay vừa nghĩ tới Bạch Hoa liền cảm thấy không đáng thay cô ấy. Bạch Hoa giúp Chung Kiến Quốc sinh ra ba đứa con trai, vậy mà cô ấy vừa chết, Chung Kiến Quốc liền không kịp đợi mà cưới vợ mới, ghê tởm hơn nữa là đối phương còn là cháu gái mẹ kế của Chung Kiến Quốc. Hy vọng mẹ Bạch có thể qua đây để quản chuyện của Chung Kiến Quốc.

Lúc Bạch Hoa chết, Chung Kiến Quốc gọi điện báo cho Nhà họ Bạch. Mẹ Bạch lại cầm điện báo này đi xin nghỉ, lúc đó cách mạng đang bùng nổ chưa đếm điểm mấu chốt, mẹ Bạch lại chỉ là một nhân vật râu ria không đáng bận tâm, tổ trưởng tổ dân phố liền cho bà ta năm ngày nghỉ phép.

Mẹ Bạch đối với nội dung trong thư nửa tin nửa ngờ, nhưng mà nhìnxung quanh sân vườn Nhà họ Chung đã thay đổi hoàn toàn, mẹ Bạch lửa giận công tâm, cảm thấy Chung Kiến Quốc thật là người không có lương tâm, cho nên bà ta khi đến cửa mới hô to như thế. Hồn nhiên quên mất là bà ta còn không tư cách mắng Chung Kiến Quốc, liền nhìn về phía Tống Chiêu Đệ trợn trừng mắt.

Khi Tống Chiêu Đệ hỏi xong, mẹ Bạch liền thanh tỉnh, nhưng mà bà ta cũng không phải là Triệu Ngân có đôi mắt sắc, là người có thể duỗi có thể co. Bà ta chính là một người phụ nữ có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, một người dân thường nho nhỏ mà thôi, khiến bà ta phải cúi đầu trước Tống Chiêu Đệ, mẹ Bạch không làm được: "Cô hù dọa ai thế.”

"Nếu như bác cảm thấy tôi đang hù dọa bác, vậy thì cũng tùy bác thôi.

Tuy nhiên, bác gái, tôi phải nhắc nhở bác, Kiến Quốc đã nói với tôi địa chỉ của nhà bác rồi." Tống Chiêu Đệ nói, "Dì à, dì còn có chuyện gì khác không?”

Triệu Ngân muốn nhắc nhở Tống Chiêu Đệ phải hiểu được tri ân báo đáp, có thể là bà ta thấy Tống Chiêu Đệ không cảm thấy vui vẻ khi trông non mấy đứa nhỏ, chậu quần áo dưới mái hiên còn chưa có giặt, cười tươi nói: "Dì cũng không chuyện khác, chính là đến nhìn xem cháu sống có tốt hay không, đã quen hay chưa.”

"Giờ cũng đã sắp đến buổi trưa rồi, trong nhà cũng không có thức ăn." Tống Chiêu Đệ nói, "Dì à, dì cùng cháu đi mua thức ăn, thuận tiện phát một điện báo cho phía Thân Thành, liền nói bác gái này lén lút chạy tới đây.”

Triệu Ngân vô cùng vui lòng khi làm chuyện loại này: "Được, hiện tại chúng ta liền đi.”

Gửi điện báo cho Thân Thành sao? Vậy chẳng phải là bà sẽ bị bắt lại sao. Trong mắt mẹ Bạch lộ ra vẻ hoảng sợ: "Cô dám?!”

Ánh mắt Tống Chiêu Đệ chợt lóe, bị cô đoán trúng rồi sao?

Triệu Ngân thấy bà ta hoàn toàn không có sự ngang ngược như vừa rồi thì vô cùng sung sướиɠ, cười tủm tỉm nói: "Không có chuyện gì mà Triệu Ngân tôi không dám làm. Chiêu Đệ, chúng ta đi thôi.”

Tống Chiêu Đệ nhìn mẹ Bạch mở miệng: "Bà ấy ở nơi này, cháu không có cách nào khóa cửa được.”

"Việc này cũng dễ xử lý thôi." Triệu Ngân đi lên bắt lấy cánh tay mẹ Bạch, "Bà đi ra ngoài cho tôi.”

Mẹ Bạch theo bản năng bị kéo ra ngoài cửa.

Mà đúng như chị dâu Đoàn nói lúc trước, Tống Chiêu Đệ sẽ không đánh nhau với phụ nữ, nghĩ ngợi, liền thấy con dao phay được cô nhét ở dưới mái hiên.

Tống Chiêu Đệ nhặt lên dao phay rồi đi tới chỗ mẹ Bạch.

Sắc mặt Triệu Ngân đại biến: "Chiêu Đệ, đừng làm chuyện ngu xuẩn.”

"Dì à, con biết rồi." Tống Chiêu Đệ nói, "Con sẽ không gϊếŧ người, chẳng qua là trước tiên đem đầu ngón tay của bà ta chặt đi, sau đó lại mang bà ta đi viện khâu lại là được.

"Nếu lãnh đạo Kiến Quốc hỏi tới, cháu liền nói bác gái này trộm đồ vật nhà chúng ta. Dì cứ đứng ra làm chứng cho cháu là được." Vừa nói, cô vừa giơ lên dao phay.

Triệu Ngân theo bản năng buông tay.

Bùm!

Mẹ Bạch ngã ngồi dưới đất.

Tống Chiêu Đệ nhìn thấy mình còn chưa kịp hạ xuống dao phay, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của mẹ Bạch, vừa không còn lời nào để nói lại rất muốn cười: " Bác gái, có muốn tôi kéo bác đứng lên hay không?”

Mẹ Bạch liền bò dậy rồi nhanh chóng chạy thẳng ra bên ngoài, cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Tống Chiêu Đệ nhắc nhở: "Bác gái, túi của bác còn chưa có cầm này.”

Bước chân của mẹ Bạch dừng một chút, xoay người trở lại cầm túi lên rồi lại nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tống Chiêu Đệ đung đưa dao phay to trong tay, cười nói: "Dì à, chúng ta có thể đi mua thức ăn rồi.”

Lần đầu tiên Triệu Ngân trông thấy Tống Chiêu Đệ là ở Nhà họ Chung, biểu hiện của Tống Chiêu Đệ là rất không thích bà ta, lần thứ hai là ở Nhà họ Tống, Tống Chiêu Đệ rất chán ghét bà ta. Hôm nay là lần thứ ba Triệu Ngân trông thấy Tống Chiêu Đệ, Tống Chiêu Đệ đối với bà ta rất khách khí, hình như là đã quên sạch thái độ không tốt của hai lần trước rồi.

Nhưng mà mới vừa rồi Tống Chiêu Đệ còn oán trách Chung Kiến Quốc mấy ngày không trở về nhà, thế mà Tống Chiêu Đệ lại không trách bà ta sao? Triệu Ngân cảm thấy nụ cười của Tống Chiêu Đệ có dao găm, con dao kia có thể rơi xuống đầu bà ta bất cứ lúc nào.

"Một mình cháu đi thôi, dì ở nhà chờ cháu." Triệu Ngân thử dò xét nói.Tống Chiêu Đệ cười lạnh trong lòng một tiếng, "Dì à, dì sẽ không giống như bà ngoại của Đại Oa, cũng tính toán trộm đồ vật của Nhà họ Chung chứ ?”

"Đứa nhỏ này nói linh tinh gì vậy, tại sao có thể cùng dì họ nói chuyện như thế chứ?" Quả thật Triệu Ngân tính toán muốn lên trên nhìn xem thế nào, ngoài miệng nói, "Dì của cháu lại là hạng người như vậy sao?”

Tống Chiêu Đệ bật thốt lên: "Dạ ! Cháu nghe dì nói là điều kiện của Chung Kiến Quốc vô cùng tốt cho nên mới đồng ý gả cho anh ta. Nhưng mà, trên thực tế Nhà họ Chung còn không có mua được một ít thịt để ăn. Còn không bằng nông thôn chúng cháu, thèm ăn thịt còn có thể đi ra biển bắt cá.”

"Bên này cũng kề biển." Triệu Ngân nhắc nhở.

Tống Chiêu Đệ: "Bộ đội huấn luyện ở bờ biển, không cho người thân đi qua. Địa phương cho phép đánh cá cách bên này hơn 30km, giờ cháu phải trông nom ba đứa nhỏ nên không có cách nào đi được.

"Mấy ngày liền Chung Kiến Quốc đều không về nhà, cháu thèm ăn thịt muốn chết rồi. Dì à, cháu nghe Kiến Quốc nói ngày 15 tháng 8 đã mua cho dì và cha chồng rất nhiều đồ vật. Dì à, dì nhìn Kiến Quốc hiếu thuận với dì như vậy, có phải là dì cũng nên đối xử tốt với vợ của anh ấy một chút hay không, giúp cháu gái ngoại của dì sống tốt một chút chứ?”

"Ý của cô là gì?" Triệu Ngân không ngốc, lập tức liền nghe ra có điều không đúng.

Tống Chiêu Đệ toét miệng cười nói: "Cho cháu năm đồng tiền, cháu đi mua con gà, mua mấy con cá, lại mua thêm một miếng thịt ba chỉ.”

Triệu Ngân hít ngược một ngụm khí lạnh: "Cô, cô đúng là đồ lãng phí!”

"Dì lãng phí được thì cháu cũng lãng phí được." Tống Chiêu Đệ cười hì hì nói, "Ba đứa nhỏ kia cũng ăn không nhiều, làm nhiều thì số thức ăn còn lại là của hai dì cháu mình rồi. Dì à, chỉ cần cho cháu năm đồng tiền thôi." Nói xong, cô liền trực tiếp duỗi tay vào bên trong túi của Triệu Ngân.

Triệu Ngân theo bản năng muốn đẩy cô ra, nhưng lại nhìn thấy một tay của cô vẫn đang cầm con dao phay to trong tay liền vội vã đi ra ngoài.

"Dì à, dì đi đâu vậy?" Tống Chiêu Đệ đuổi theo.

Triệu Ngân bật thốt lên: "Dì trở về nhà.”

Dì cũng không cần túi của mình nữa à?" Tống Chiêu Đệ chỉ túi vải trên ghế dài.

Triệu Ngân theo bản năng muốn trở về cầm lấy, bước chân lại dừng một chút: "Cháu cầm qua đây cho dì. Đợi chút, buông dao xuống đã.”

Lúc Tống Chiêu Đệ xoay người cầm túi thì bĩu môi, đúng là hai kẻ nhát gan, cô mới xuất ra có hai phần công lực liền khiến bọn họ đầu hàng, cũng thật là không thú vị gì cả: "Dì à, dao này nhà cháu dùng để xắt thức ăn, lại không phải dao gϊếŧ người. Cháu cũng sẽ không sử dụng để chém lên người dì đâu.”



"Cô ——" Triệu Ngân nuốt nước miếng, "Vậy vừa rồi cô không phải định chém con dao đó vào người phụ nữ kia sao?”

Tống Chiêu Đệ thuận miệng bịa chuyện: "Bà ta nhớ nhung đồ vật trong nhà cháu. Vốn dĩ nhà cháu cũng không có cái gì đáng giá, lại toàn bị bà ta lấy đi hết, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cũng quá khó khăn, cũng không có đồ để nấu cơm." Cô để dao xuống rồi cầm túi lên, đưa tới tay Triệu Ngân, lại không có buông tay ra, "Dì mới tới liền đi, hàng xóm xung quanh sẽ cho là cháu không hiểu chuyện.

"Dì à, ngày mai lại đi, chúng ta đi mua thức ăn, cháu sẽ làm một bữa ăn thật ngon cho dì. Dì cứ nghỉ ngơi thoải mái nhà cháu, cháu cũng một bữa ăn cho đỡ thèm, nếu hàng xóm hỏi tới, cháu cũng có cớ để nói cho hàng xóm biết, Kiến Quốc cũng có thể mát mày mát mặt.”

"Trong nhà còn có việc." Triệu Ngân dùng sức dựt một cái, đem túi lôi trở lại, "Cháu cứ làm tốt công việc chăm sóc cho Chung Kiến Quốc và ba đứa nhỏ đi, đừng cả ngày nhớ nhung thôn Tống nhỏ nữa, cũng đừng cả ngày chỉ biết nhớ nhung ăn uống ngon.”

Tống Chiêu Đệ: "Dì à, thật phải đi sao? Dì à, trên người cháu đế một khối tiền cũng không có, dì cho cháu năm đồng được không, thôi không cần năm đồng, chỉ một đồng thôi cũng được, tốt xấu gì cũng đủ cho cháu đi mua một con gà về là bữa no.”

"Không có, một phân tiền cũng không có." Triệu Ngân chạy chậm ra sân nhỏ Nhà họ Chung, quay đầu phi một ngụm, "Tôi nói làm sao lại đối xử nhiệt tình với tôi như vậy, thì ra là nhớ nhung tiền của lão nương? Nằm mơ đi."

Chị dâu Đoàn nghe được cách vách hô to, liền ôm Tam Oa đi ra, thấy mẹ Bạch sợ hãi mà chạy ra ngoài. Còn không chờ chị dâu Đoàn suy đoán là có chuyện gì sảy ra, lại thấy dáng vẻ vội vàng của Triệu Ngân, cứ như phía sau có sói đuổi bà ta vậy: "Tiểu Tống, chuyện này là sao?”

Tống Chiêu Đệ đem chuyện mẹ Bạch trộm chạy tới nói một lượt với chị dâu Đoàn, sau đó cười nó: "Dì em là một người kinh nhà nghèo, thích sự giàu có, nhìn trong phòng của nhà em cũng không có đồ vật gì, lại sợ em đòi tiền của bà ta, cho là nhà chúng em nghèo không có gì ăn, bị dọa chạy.”

"Người phụ nữ này." Chị dâu Đoàn khá là không còn lời để nói luôn,

"Chị nhớ em nói là đem đồ vật không cần dùng thì cất vào phòng, thuận tiện cho việc dạy Tam Oa đi đường. Sau này Tam Oa biết đi rồi mà đi lung tung sẽ không bị va phải mấy đồ vật này. Bà ta đều không nhiều miệng hỏi một câu sao?”

Tống Chiêu Đệ: "Dì của em có tầm mắt hạn hẹp, cũng không phải thật tâm muốn đối xử tốt với em, căn bản không có khả năng bà ta sẽ hỏi nhiều như vậy. Đại Oa, Nhị Oa, yên tâm chưa?”

"Bà ngoại có trở lại nữa hay không?" Đại Oa còn có chút lo lắng.

Tống Chiêu Đệ: "Người không có mặt mũi sẽ không đem chuyện hôm nay để ở trong lòng. Tuy nhiên, bà ngoại con còn có chút sợ mẹ, tạm thời không dám lại tới nhà chúng ta nữa đâu.”

"Bà nội bọn nó thì sao?" Chị dâu Đoàn nói, "Em cũng không thể mỗi lần bà ta đến đều nói bản thân không có tiền được.”

Tống Chiêu Đệ: "Trong năm nay không tới đây nữa là được. Ai cũng không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, e rằng ngày mai bà ta uống nước lại đem bản thân sặc chết thì sao? Hiện tại nghĩ nhiều như vậy, chưa chắc sau này có thể dùng đến.”

"Đúng đó." Chị dâu Đoàn nói, "Tiểu Tống, chúng ta nói về chuyện của anh rể em đi.”

Tống Chiêu Đệ nhìn mặt trời: "Trở về phòng rồi nói. Buổi trưa, Lưu sư trưởng có trở lại không? Nếu không trở lại, buổi trưa chị dâu ăn cơm ở nhà chúng em đi.”

"Tiểu Chung cũng không trở lại sao?" Chị dâu Đoàn hỏi.

Tống Chiêu Đệ: "Hôm nay, lúc anh ấy đi có nói trời tối mới trở về. Đại Oa, con vẫn chưa gọi điện thoại cho ba con đúng không?”

"Không có." Đại Oa ngửa đầu nhìn Tống Chiêu Đệ, "Mẹ kế, rất lợi hại.”

Tống Chiêu Đệ buồn cười: "Gọi là mẹ.”

"Không gọi! Gọi người là mẹ kế." Chung Đại Oa co cẳng chạy vào trong phòng.

Chị dâu Đoàn lắc đầu bật cười: "Đứa nhỏ này. Nhị Oa, cháu gọi mẹ kế của cháu là gì?”

"Mẹ kế!" Nhị Oa chạy theo sau anh cả.

Tống Chiêu Đệ cố ý hù dọa bọn nhỏ: "Không gọi mẹ thì buổi trưa mẹ sẽ không làm cơm nữa.”

"Chúng con không ăn, nhưng bác gái còn phải ăn cơm." Chung Đại Oa nhắc nhở cô, "Hôm nay còn còn chưa có được ăn kẹo đường.”

Tống Chiêu Đệ cười nói: "Kêu mẹ thì sẽ cho con ăn hai cái kẹo.”

"Con chỉ ăn một cái." Chung Đại Oa duỗi ra một ngón tay, "Ba nói một ngày chỉ cho phép ăn một cái, người kêu con ăn hai cái, con liền nói với ba, mẹ kế không nghe lời.”

Tống Chiêu Đệ nghẹn lại.

Chị dâu Đoàn cười to: "Em dâu à, có phải không nghĩ tới hay không?”

"Tin hay không mẹ chém các con?" Tống Chiêu Đệ uy hϊếp nói.

Chung Đại Oa: "Mẹ không dám chém người. Lúc mẹ gϊếŧ con vịt đều nhắm tịt hai mắt lại đem đầu vịt chặt đi, máu vịt chảy hết trên đất, ba còn chê mẹ là đồ phá gia đó.”

"Cứ nói đi, con lại nói tiếp nữa thì mẹ sẽ thật sự không nấu cơm trưa đâu." Tống Chiêu Đệ giả vờ tức giận.

Chung Đại Oa che miệng, kéo Nhị Oa chạy lên lầu.

Tống Chiêu Đệ nhịn không được mà cảm thán một hơi: "Mấy đứa nhỏ này, còn không bằng im lặng không nói chuyện với mẹ.”

"Thật tốt." Chị dâu Đoàn cười nói, "Buổi trưa muốn làm món gì? Này, sao bát lại vỡ hết thế?”

Tống Chiêu Đệ: "Lúc hai người kia đánh nhau thì làm rơi vỡ.”

"Đánh nhau?" Chị dâu Đoàn trợn to mắt.

Tống Chiêu Đệ: "Em cũng không nghĩ tới, một lời không hợp liền động tay chân." Chỉ mấy sợi tóc bạc rơi trên mặt đất, "Mấy sợi này là của dì em, tóc bên này vừa đen lại vừa cứng chắc là của bà ngoại Đại Oa, lúc đánh nhau thì bị rớt xuống.”

"Khó trách có thể đem bát làm vỡ hết như thế." Chị dâu Đoàn nói, "Em có bị thương hay không?”

Tống Chiêu Đệ khó mà nói cô núp ở cửa thang lầu xem náo nhiệt: "Em trốn trong phòng bếp. Ai, hai người trước sau đều chạy đi, cũng không biết chờ Kiến Quốc trở về, em nên làm sao nói với anh ấy.”

"Nói thật." Chị dâu Đoàn nói, "Chị rất hiểu rõ con người của Tiểu Chung, cậu ấy không thích mẹ kế của mình, cũng chán ghét bà ngoại của Đại Oa. Cậu ấy á, hận không thể để hai người phụ nữ kia đánh nhau tới chết đó.”

Tống Chiêu Đệ: "Tuổi của hai bọn họ cũng không nhỏ. Sức lực của dì em tương đối lớn, nhưng nắm đấm cũng thương tổn được bà ngoại của Đại Oa." Vừa nói, đột ngột nghĩ đến, "Thuyền đi ra biển có phải chỉ có một chuyến hay không?”

"Buổi sáng và buổi chiều đều có một chuyến, làm sao vậy?" Chị dâu Đoàn hỏi xong, mắt mở to, "Thuyền buổi sáng đã đi rồi, vậy thì phải đến buổi chiều hai người đó mới có thể trở về. Ý của em là hai người đó sẽ còn quay lại đây sao?”

Tống Chiêu Đệ không muốn gật đầu: “Chị dâu, cho em mượn mấy cáikhóa, em phải khóa cửa trên lầu, và cửa tủ trong phòng bếp lại hết mới được.”

"Tại sao cứ như là (*) quỷ tử vào thôn thế này!" Chị dâu Đoàn vội vã đem Tam Oa đang mơ màng đưa cho cô, chạy về nhà tìm khóa cửa.



(*) quỷ tử: quân nhật

Đại Oa và Nhị Oa vừa nghe bà ngoại và bà nội sẽ còn trở lại, trên mặt hai đứa nhỏ cũng không sợ hãi, chỉ có hưng phấn. Đại Oa lần nữa cầm lên dao phay lớn, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ khoa tay múa chân: "Con giúp mẹ hù dọa bà ngoại.”

"Con bỏ xuống cho mẹ." Dao phay rất sắc bén, bình thường Tống Chiêu Đệ dùng nó xắt thức ăn cũng không dám phân tâm, "Mẹ đi cắt cà chua, hấp cơm. Hai con canh cửa, nếu thấy bà ngoại con trở lại, thì gọi mẹ một tiếng.”

Đại Oa kinh ngạc: "Còn nấu cơm sao?”

"Nhất định phải nấu cơm." Tống Chiêu Đệ nói, "Vì một kẻ xấu mà khiến bản thân bị đói, đó là hành vi rất ngu ngốc.”

Chị dâu Đoàn nói: "Để chị giúp em nhóm lửa.”

Tống Chiêu Đệ biết chị ấy có chuyện muốn nói, liền gật đầu, đến trong phòng bếp thì cô chủ động nói: "Anh rể em tên là Lưu Dương.”

"Lưu Dương?" Chị dâu Đoàn lắc đầu, vô cùng thất vọng, "Cháu trai của lão Lưu không phải tên này.”

Tống Chiêu Đệ: "Lưu Dương là đại danh, là cha em đặt cho. Cháu trai của sư trưởng tên gọi là gì?”

"Lão Lưu chỉ có một anh trai." Chị dâu Đoàn chìm vào hồi ức, "Lão Lưu nói lúc đứa nhỏ kia mới sinh ra, anh trai thấy là một đứa con trai, nói Nhà họ Lưu có người kế tục rồi, liền gọi là Hữu Căn.”

Ầm!

Gáo nước trong tay Tống Chiêu Đệ rơi xuống, cũng bắn nước vào mặt chị dâu Đoàn.

Chị dâu Đoàn ngẩng đầu lên, thấy rõ biểu tình của Tống Chiêu Đệ, há hốc mồm, môi run rẩy: "Thật, thật sao?”

"Chị dâu, trước đừng kích động." Tống Chiêu Đệ hít sâu một hơi, "Trên đời này người trùng tên trùng họ có rất nhiều. Hữu căn, căn nhà, Gia Bảo những tên này rất thường gặp, chị nói cho em biết, cháu trai của chị hiện tại là bao nhiêu tuổi rồi?”

Chị dâu Đoàn suy nghĩ cẩn thận: "Vào năm chị gả cho lão Lưu, hình như đứa nhỏ kia được năm tuổi . Đúng rồi, chị nhớ là, một năm sau chúng ta đem quỷ tử đuổi chạy. Bắt đầu nội chiến, lão Lưu ra chiến trường, chị liền theo đi. Có phải năm tuổi hay không?”

Tống Chiêu Đệ gật đầu: “Chị dâu của chị họ gì?”

"Họ Dương." Chị dâu Đoàn nói chắc chắn, "Mộc dịch dương, chị nhìn đoàn văn công đoàn xướng khúc Tứ Lang thăm mẹ, nhắc tới mộc dịch dương liền sẽ nghĩ tới người chị dâu đó.”

Tống Chiêu Đệ không tin tưởng trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, có thể chị dâu Đoàn nói mình là người Xuân thành, trong đầu Tống Chiêu Đệ liền lóe lên ba chữ —— thật trùng hợp.

Liền lắm mồm nói một câu: "Chị dâu, em cảm thấy rất có thể anh rể em là cháu trai của chị.”

"Để chị đi gọi điện thoại cho lão Lưu." Chị dâu Đoàn bỗng nhiên đứng dậy, "Em ôm Tam Oa đi.”

Tống Chiêu Đệ duỗi tay tiếp Tam Oa, bận rộn nhắc nhở: "Chị dâu, trước chớ cùng Lưu sư trưởng nói chuyện này, chờ ngài ấy trở lại, chúng ta lại bàn sau.”

"Chị biết rồi." Chị dâu Đoàn nói, "Mặc dù cả ngày lão Lưu đều nói chị dâu và cháu trai sẽ không có chuyện gì, nhưng chị vẫn cảm nhận được khi lão Lưu nói mấy lời đó, cũng cảm thấy chị dâu và cháu trai đã không còn trên đời này rồi." Dừng một chút, "Nước Hoa lớn như vậy, dù tính là còn sống, đời này cũng khó có thể gặp lại. Em dâu, cảm ơn em rất nhiều!”

Tống Chiêu Đệ không thể lý giải được cảm giác người thân mất tích nhiều năm như vậy, đột nhiên lại tìm được là như thế nào, nhưng mà thấy chị dâu Đoàn giả vờ trấn định nhưng để ý thấy vẫn có thể nhận ra ngón tay của chị ấy đang run rẩy, cô vỗ bả vai của chị nói: "Mau đi đi.”

Chị dâu Đoàn quay đầu liền chạy về hướng vách chạy, Lưu sư trưởng tiếp nhận điện thoại của vợ kêu ông trở về nhà, nhìnngười đối diện một cái: "Cùng tôi trở về, thành

thành thật thật cùng Tiểu Tống nhận sai đi, lại nói rõ về chuyện cậu cho người điều tra về chuyện của cô ấy.”

Sáng sớm hôm nay, Chung Kiến Quốc đã bị Lưu sư trưởng gọi qua, vốn tưởng rằng có nhiệm vụ trọng yếu gì cần giao cho anh, thế mà khi anh vừa vào cửa, liền có một túi hồ sơ bay tới.

Theo bản năng tiếp lấy, Chung Kiến Quốc tháo ra nhìn một cái, trong lúcTống Chiêu Đệ học đại học ở Tân Hải cực kỳ dụng công, chính ủy cũng không thể tra ra được lúc Tống Chiêu Đệ học đại học có quen biết một đối tượng.

Trong lòng Chung Kiến Quốc rất là phức tạp, nhưng anh cũng không dám nói, cho dù tư liệu đang nằm trong tay, nhưng anh vẫn cảm thấy khắp người Tống Chiêu Đệ đều lộ ra sự quỷ dị, liền gật đầu: "Tôi sẽ nói xin lỗi với đồng chí Tống Chiêu Đệ, không nên hoài nghi cô ấy. Tuy nhiên, sư trưởng, sự việc đi điều tra đồng chí Tống Chiêu Đệ, tôi đã nói với cô ấy rồi.”

Lưu sư trưởng hỏi: "Tiểu Tống không tức giận sao?”

"Không có." Chung Kiến Quốc nói, "Cô ấy rất rộng lượng, cho rằng bộ đội sắp xếp công tác cho cô ấy trước, phái người đi điều tra cô ấy cũng là đương nhiên." Dừng một chút, "Chẳng qua là, đồng chí Tống Chiêu Đệ nói, cô ấy chỉ dạy học sinh sơ nhất thôi.”

Lưu sư trưởng: "Tại sao?”

"Tôi còn có ba đứa nhỏ." Chung Kiến Quốc nói, "Giặt quần áo, nấu cơm, mua thức ăn, cô ấy đều phải làm. Nếu cả ngày cô ấy đều dạy ở trong trường học, những công việc này sẽ phải giao hết cho tôi, tôi nào có thời gian như vậy.”

Lưu sư trưởng gật đầu: "Được rồi. Tiểu Tống cũng chưa làm qua cô giáo dạy học sinh trung học, trước tiên cứ để cô ấy dạy thử một lớp xem sao.”

"Còn có một vấn đề nữa." Chung Kiến Quốc rất ngại ngùng, "Đồng chí Tống Chiêu Đệ hỏi tính tiền lương như thế nào? Ấn theo âm lịch, đồng chí Tống Chiêu Đệ là một cô giáo mới, nhưng dựa theo trình độ học vấn, hiệu trưởng là chuyên khoa sinh, cô ấy là sinh viên chưa tốt nghiệp.”

Lưu sư trưởng: "Chuyện này tôi sẽ bàn bạc cùng chính ủy. Đi về trước, cũng không biết chị dâu cậu tìm tôi có chuyện gì.”

"Đoàn trưởng." Tiểu Lý thấy Chung Kiến Quốc đi ra, theo bản năng dùng mắt ra hiệu cho anh.

Chân mày Lưu sư trưởng cau lại: "Chuyện gì mà thần bí như vậy?”

"Sư trưởng lại không phải người ngoài nói thẳng." Chung Kiến Quốc nói.

Tiểu Lý nhìn quanh bốn phía rồi mới nói: "Mẹ kế anh và bà ngoại của Đại Oa tới.”

"Ai?!" Chung Kiến Quốc kinh hô, không dám tin tưởng trợn to mắt, "Mẹ kế của tôi? Bà ngoại của Đại Oa? Hai người đó, hai người đó đến đây lúc nào? Ở đâu rồi?”

Tiểu Lý nhỏ giọng nói: "Đoàn trưởng đừng gấp, tạm thời còn chưa tới. Hôm nay, người của đoàn nhà bếp chúng ta đi ra ngoài mua đồ vật, lúc xuống thuyền thì thấy bà ngoại của Đại Oa, trở lại liền nói chuyện này với em."

"Em chưa được sự cho phép của anh, đã lấy xe của anh đi nhà anh đểxác định thiệt giả, vài người phụ nữ đang mang đứa nhỏ ngồi chơi ở bê ngoài nói với em, bà ngoại và bà nội Đại Oa bị chị dâu đuổi đi rồi.”

Đi rồi? Chung Kiến Quốc không khỏi ngừng hô hấp một chút, quá tốt!

"Đi rồi còn nói cái gì nữa?" Lưu sư trưởng không hiểu.

Tiểu Lý nói: "Lúc liên trưởng đội ba trở về nhà ăn cơm thì đυ.ng phải hai người kia chạy về phía bên này, nên vội vã mượn cái xe đạp chạy tới nói với em. Em đoán chừng là một lúc nữa, hai người đó sẽ đến nơi.”

Chung Kiến Quốc vốn cho là Tống Chiêu Đệ khoác lác, không nghĩ tới thật sự cô ấy có thể đem người đuổi đi. Anh liền cảm thấy yên tâm, trấn tĩnh nói: "Chờ bọn họ đến nơi này, tôi đã về nhà rồi. Nhìn cậu khẩn trương như vậy, người không biết còn cho là quỷ tử vào thôn đấy.”

4542 chữ