Chung Kiến Quốc cứng họng, vô cùng khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Chờ phòng này của anh thu dọn sạch sẽ, em sẽ vào ở." Tống Chiêu Đệ nhìn về bức ảnh ở trên tường.
Chung Kiến Quốc theo ánh mắt của cô mà cũng nhìn qua, trên mặt lướt qua một tia lúng túng: "Là, là do tôi sơ sót."
"Anh cũng không nghĩ tới em sẽ cùng anh tới đây, chưa thu dọn trước cũng là điều rất bình thường, em không trách anh." Tống Chiêu Đệ không có tình cảm gì với Chung Kiến Quốc, gả cho anh chỉ là tìm người phù hợp sống qua ngày mà thôi, cho nên đúng là cô không thấy cảm thấy bị sao cả, "Trước đem đồ vật sắp xếp một chút, lại cho ba đứa nhỏ tắm rửa, thay quần áo chứ?"
Chung Kiến Quốc gật đầu: "Để tí nữa tôi xuống lầu đun nước. Trong phòng phía bắc có chậu gỗ, quần áo bẩn cứ ném vào trong chậu trước đi, để đến buổi tối giặt. Trong sân có giếng nước, nhà cầu ở phía sau, chậu rửa mặt ở dưới hiên tầng một, xà phòng cũng ở chỗ đó."
"Biết rồi." Tống Chiêu Đệ nói, "Tí nữa em không tìm được cái gì sẽ lại hỏi anh sau."
Chung Kiến Quốc "Ừ" một tiếng, muốn trở về phòng thay quần áo, nhưng đi tới cửa anh lại quay trở về phòng khách phía đông để trải giường cho Tống Chiêu Đệ.
Chung Đại Oa nhìn ba mình, lại nhìn mẹ kế, cũng không dám làm loạn lên, chạy đến bên cạnh ba mình, nhỏ giọng nói: "Ba, con muốn ăn đại bạch thỏ."
"Một ngày chỉ có thể ăn một cái kẹo, hôm nay con đã ăn rồi." Chung Kiến Quốc vừa trải giường vừa nói với Tống Chiêu Đệ, "Trẻ con không thể ăn đường quá nhiều, sau này tôi không có ở nhà, em cũng không thể nuông chiều hai đứa nó."
"Không biết." Tống Chiêu Đệ nói, "Ba bọn nó là con trai của anh, anh nói nuôi thế nào em sẽ dạy như thế."
Chung Kiến Quốc khẽ nhíu mày: "Ba bọn nó cũng là con trai của em. Em, em đừng tự coi mình là người ngoài, sau này, chúng ta chính là người một nhà. Chỉ cần em làm đúng, cho dù là đánh bọn nó hay mắng bọn nó, tôi đều không có ý kiến."
"Ba!" Chung Đại Oa trợn mắt, "Ba muốn biến thành cha ghẻ sao?"
Chung Kiến Quốc giơ tay lên vỗ nhẹ vào ót con trai lớn một chút: "Con còn dám nghịch ngợm càn quấy, mẹ con không đánh con thì ba cũng cầm dây thắt lưng đánh con."
Chung Đại Oa nhất thời ủ rũ.
"Nhị Oa, làm sao vậy?" Dư quang khóe mắt của Tống Chiêu Đệ chú ý tới Nhị Oa đang xoa bụng, ý thức được mình đã xem nhẹ Nhị Oa rồi.
Chung Nhị Oa theo bản năng nhìn về phía Chung Kiến Quốc một cái.
Chung Kiến Quốc nghe được lời nói của Tống Chiêu Đệ cũng quay đầu nhìn: "Con làm sao vậy?"
"Con đói." Chung Nhị Oa yếu ớt nói.
Chung Kiến Quốc trải vỏ chăn, đem chăn gấp thành một khối đậu hũ vuông vắn, rồi đi qua ôm lấy Nhị Oa: "Hiện tại, chúng ta liền đi nấu cơm." Lúc nói chuyện anh nhìn về phía Tống Chiêu Đệ.
Tống Chiêu Đệ nói: "Em cũng đói. Anh tắm rửa cho ba đứa nhỏ đi, em đi nấu cơm."
" Được." Tháng mười ở Tân Hải đã tiến vào cuối mùa thu, mà tháng mười ở đảo Ôn Châu vẫn còn rất nóng. Tống Chiêu Đệ và Chung Kiến Quốc mặc quần dài quá lâu, lúc bọn họ chuyển thuyền ở Thân Thành cũng không cảm thấy nóng bức, nhưng sau khi đi đến đảo Ông Châu liền cảm thấy rất nóng, làm lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Chung Kiến Quốc ngửi được mùi mồ hôi trên người Tống Chiêu Đệ, cũng ngửi được mùi khó chịu trên người mình, anh liền đi đến tầng một xách thùng đi
lấy nước.
Tống Chiêu Đệ đem Tam Oa đang ngủ say đặt ở ghế dài trong phòng khách, lại kêu Đại Oa và Nhị Oa trông em, lúc này mới cuốn tay áo lên đi rửa tay, rửa mặt.
Bếp trong phòng bếp của Nhà họ Chung là bếp đất, Tống Chiêu Đệ đem nồi lớn giữ lại cho Chung Kiến Quốc đun nước, chuẩn bị dùng nồi nhỏ để nấu cơm.
Mở ra tủ bếp, bên trong có gạo, có trứng gà, dầu muối tương giấm cũng không thiếu, nhưng cũng chỉ có những thứ này mà thôi. Tống Chiêu Đệ liền hỏi Chung Kiến Quốc đang xách nước đi vào: "Có cải xanh không?"
"Chắc là có." Chung Kiến Quốc nói, "Em ra ngoài sân nhìn xem sao."
Nhà lầu nhỏ của Nhà họ Chung có diện tích khoảng hai trăm mét vuông, phía ngoài sân có khoảng bảy tám chục mét vuông, bốn phía quanh nhà đều dùng trúc vây lại, nếu nhìn từ xa thì giống như một biệt thự nhỏ vậy.
Lúc trước Tống Chiêu Đệ tùy ý đi vào cùng Chung Kiến Quốc, cũng đánh giá sơ lược một phen, trong lòng cô cũng nhịn không được mà phải khen bản thân mình -- không gả sai người rồi.
Ra ngoài sân, mắt Tống Chiêu Đệ trợn tròn, một cái sân vườn to như vậy mà tất cả đều là hoa hoa cỏ cỏ sao? Tống Chiêu Đệ không tin mà nhìn kỹ một phen, nhưng cũng chỉ tìm thấy mấy cây rau dền.
Tống Chiêu Đệ khom eo xuống, đưa tay đến một nửa lại dừng lại, không có ngắt ngọn rau dền nữa mà là đem toàn bộ lá rau dền có ở trên cây hái hết xuống.
Tống Chiêu Đệ nhìn bốn phía xung quanh, lại nhịn không được than thở. Sau đó mới cầm rổ rau vừa hái được đi ra giếng nước để rửa rau.
"Hiện tại liền nấu cơm sao?" Chung Kiến Quốc thấy cô đi vào liền hỏi.
Tống Chiêu Đệ còn định tìm thêm một ít hành lá, nhưng mà ngay cả một cọng hành lá cô đều không tìm được. Tống Chiêu Đệ rất muốn hỏi Chung Kiến Quốc, có phải trước kia nhà anh đều không nấu cơm đúng không: "Nấu thôi." Nói xong liền đổ hai gáo nước vào nồi nhỏ, lại đánh ba quả trứng gà vào ba cái chén khác nhau.
"Em đang làm cái gì thế?" Chung Kiến Quốc hiếu kỳ.
Tống Chiêu Đệ: "Nhà anh không có gì cả, hai ta chỉ có thể ăn thanh đạm thôi, còn cho ba đứa con trai của anh làm ba bát trứng chưng."
Chung Kiến Quốc chau mày: "Đừng luôn nói là nhà anh nhà anh, sau này nơi này cũng là nhà của em."
"Được." Lưu Linh cũng rất thích hoa cỏ, dù cho cô có biến thành Tống Chiêu Đệ thì sở thích này cũng không mất đi, nhưng tiền đề là phải được ăn no mặc ấm cái đã. Tình huống thực tế chính là, cô muốn mua cho Tam Oa bốn túi sữa bột, do dự mãi cuối cùng chỉ mua có hai túi, quả thực là cô sợ mình đem tiền dùng hết, về đến trên đảo sẽ khiến mọi người trong nhà phải siết chặt thắt lưng quần để sống qua ngày mất.
Đời trước của Lưu Linh, dù lúc cô có nghèo nhất cũng không khổ sở chịu đựng như vậy đâu, cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Lưu Linh tự nói với bản thân mình rằng, ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng tốt, nhất định phải cố gắng nỗ lực. Nhưng mà, cô ở Thân
Thành tính toán tỉ mỉ một hồi, Nhà họ Chung ở đảo Ông Châu đến cả một gốc hành đều không trồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới sau này ăn cây hành đều phải đi mua, Lưu Linh liền nhịn không được mà cảm thấy nhức đầu.
Chung Kiến Quốc về đến nhà mình, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, nghe thanh âm của Tống Chiêu Đệ không đúng lắm , anh mới để ý thấy hình như cô không vui vẻ: "Có phải mệt mỏi hay không? Chỉ cần nói cho tôi biết làm như thế nào, để tôi làm cho."
"Không phải." Tống Chiêu Đệ nói, "Em không sao cả." Để nồi trên ngăn tủ, cho nước và dầu mè vào ba cái chén nhỏ, "Nồi nước sôi lên là được." Chung Kiến Quốc cau mày, thấy Tống Chiêu Đệ lại đi trộn bột, nghĩ một hồi lâu, cuối cùng anh cũng không nói gì.
Khoảng năm giờ, Tống Chiêu Đệ tắm sạch sẽ, cô mặc một chiếc áo ngắn tay và một quần ngắn lên trên lầu, thấy Chung Kiến Quốc đang ôm Tam Oa đi tới đi lui: "Để em ôm cho, anh đi tắm rửa đi.
Chung Kiến Quốc thấy trên mặt Tống Chiêu Đệ không có một tia ý cười, thầm kêu một câu, xoay người xuống tầng.
Tống Chiêu Đệ nhìn theo bóng lưng anh làm cái mặt quỷ, liền đi về gian phòng phía tây, cô đẩy cửa ra thì thấy Đại Oa và Nhị Oa đã ngủ, tìm một cái thảm lông đắp lên bụng của hai đứa nhỏ, sau đó mới ôm Tam Oa đi ra ngoài: "Tiểu gia hỏa, hai anh trai của con đều ngủ cả rồi, tại sao
con vẫn còn chưa ngủ thế?"
Đứa nhỏ ngủ nửa ngày, vào lúc này lại không quấy khóc, thấy Tống Chiêu Đệ cùng nó nói chuyện, đứa bé liền duỗi tay ra “y y nha nha” mà khua tay múa chân với cô.
Tống Chiêu Đệ nghe không hiểu, liền dạy đứa nhỏ gọi cô là mẹ.
Đứa nhỏ "A" một tiếng, nước miếng chảy xuống.
Tống Chiêu Đệ xoay người muốn đi cầm giấy, đi tới một bên lại dừng lại: "Giấy cũng phải dùng ít để tiết kiệm. Để xem nào, vài hôm nữa sẽ làm cho con vài cái vây miệng." Cô đưa mắt nhìn một mảng xanh um tươi tốt ở ngoài sân, đầu Tống Chiêu Đệ lại cảm thấy đau, cô liền lấy tay ấn nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Oa: "Mẹ ruột của con chính là một đại tiểu thư"
Chung Kiến Quốc đi tới lầu dưới, vừa múc nước vừa suy nghĩ kỹ càng xem có phải anh đã làm gì khiến Tống Chiêu Đệ tức giận hay không, trước sau hai lần, đột nhiên anh nghĩ đến từ khi bọn họ xuống thuyền, Tống Chiêu Đệ vẫn chưa xưng là "Tui" .
Lúc Tống Chiêu Đệ đáp lời với Mã Trung Hoa, tiếng phổ thông của cô rất tròn vành rõ chữ, tại sao không có một chút khẩu âm của Tân Hải?
Vừa rồi anh mới cùng Tống Chiêu Đệ nói chuyện, tiếng phổ thông của Tống Chiêu Đệ cũng không có khẩu âm của Tân Hải.
Chung Kiến Quốc càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, thôn Tống nhỏ không có ti vi, cũng không có radio, Tống Chiêu Đệ là một cô gái nhà nông chưa bao giờ ra khỏi trấn Hồng Nhai, vậy thì cô học tiếng phổ thông từ ai chứ?
Vội vã tắm xong nhanh chóng, Chung Kiến Quốc mặt một quần ngắn và áo may ô chạy lên tầng hai: "Chiêu Đệ, tôi cảm thấy hai chúng ta phải ngồi trao đổi lại với nhau."
"Em cũng muốn cùng anh nói chuyện đây." Tống Chiêu Đệ nói, "Hiện tại điều quan trọng nhất không phải là hai ta ngồi bàn luận với nhau, mà là nhà anh đến một cọng hành đều không có. Vậy buổi sáng ngày mai ăn cái gì? Gạo trắng, cháo trắng hay màn thầu trắng? Ba đứa nhỏ ăn cái gì? Tiếp tục ăn canh trứng gà sao?"
Chung Kiến Quốc nghẹn một chút, lẩm bẩm nói: "Em cảm thấy cần phải mua cái gì, hiện tại tôi sẽ đi mua ngay."
Tống Chiêu Đệ thờ dài một hơi: "Anh đi tìm cái bút và mấy tờ giấy lại đây."
Khi vợ trước của Chung Kiến Quốc còn sống, củi gạo dầu muối hành gừng tỏi đều là vợ của anh đặt mua. Sau khi vợ mất, Chung Kiến Quốc đều ăn ở nhà ăn. Trong nhà muốn sắm thêm đồ vật gì, anh cũng không rõ ràng lắm. Cho dù trong lòng có rất nhiều vấn đề, nhưng có vấn đề về sinh hoạt cấp thiết ở ngay trước mặt, những thứ kia đều không không phải là chuyện gấp.
Tống Chiêu Đệ đem Tam Oa đưa cho anh, tiếp nhận quyển sổ và bút:
"Lúc mẹ ruột Tam Oa sinh ra Tam Oa, nếu như anh không có ở nhà, cô ấy làm sao có thể trông nom cả Đại Oa và Nhị Oa thế?"
"Trước sinh hai tháng là mẹ vợ của tôi chăm sóc cô ấy." Chung Kiến Quốc nói, "Đại Oa và Nhị Oa rất nghe lời, Tam Oa cũng chỉ thỉnh thoảng mới khóc quấy mà thôi, tôi lại vừa vặn không có ở nhà, là vợ của Lưu sư trưởng cách vách, chị dâu Đoàn giúp cô ấy."
Tống Chiêu Đệ vừa viết vừa hỏi: " Tại sao Đại Oa lại không thích bà ngoại của mình?"
"Trọng nam khinh nữ." Chung Kiến Quốc nghĩ tới người mẹ vợ kia của mình, đầu liền cảm thấy một trận đau "Bất kể là mẹ của Đại Oa mua cho bọn nhỏ thứ gì tốt, bà ấy đều sẽ lén lút giấu hơn phân nửa, gửi cho nhà cậu của Đại Oa."
Tống Chiêu Đệ kêu một tiếng: "Đúng là rất trọng nam khinh nữ. Em biết vì sao Đại Oa không thích bà ngoại của mình rồi. Bây giờ có phải là anh cũng nên nói với em về chuyện xảy ra với mẹ của Đại Oa đúng không?"
Trên đảo nhiều người nhiều miệng, Chung Kiến Quốc cũng không nghĩ tới việc lừa gạt Tống Chiêu Đệ: "Lúc trước, bà ngoại của Đại Oa ở Thân Thành làm người hầu cho một phú hộ, năm ngoái Thân Thành bùng nổ "Cách mạng", hai ông bà ngoại của Đại Oa bị điều tra.
"Cậu và mợ của Đại Oa là công nhân, con gái là giai cấp vô sản, xuất thân của hai người kia cũng không có vấn đề lớn lắm, những người đó cũng không quá khắt khe với bọn họ, chỉ là bắt bọn họ viết kiểm điểm mà thôi. Nhưng bà ngoại Đại Oa không biết nghe ai nói người trong bộ đội không cần viết kiểm điểm, liền phát điện báo gọi cho mẹ của Đại Oa đi qua giúp bà ấy."
"Giúp bà ấy?" Tống Chiêu Đệ bỗng ngừng tay, "Bị những người đó bắt thì giúp bà ấy kiểu gì? Đừng nói là vợ trước của anh cũng đi thật á?"
Chung Kiến Quốc: "Tôi không cho cô ấy đi, miệng thì cô ấy đồng ý nói không đi, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được suy nghĩ về chuyện này. Đoán được tôi sắp trở về từ trên biển, liền đem ba đứa nhỏ nhờ chị dâu Đoàn trông cho, còn cô ấy mang theo tiền và quần áo đi tới đó.
"Cô ấy tính toán ngồi xe lửa từ Hàng thành đi thẳng tới Thân Thành, nhưng đến Hàng thành thì mưa rất to, xe lửa cũng không thể chạy được, cô ấy liền trở về. Nhưng mà ra trạm xe lửa thì bão lại nổi lên, sau đó cứ như vậy mà ra đi."
"Là sao?" Tống Chiêu Đệ không hiểu rõ, "Bị bão cuốn đi sao?"
Chung Kiến Quốc than thở: "Là cây to bị thổi ngã đập vào cô ấy."
"Vậy thật đúng là. . ." Tống Chiêu Đệ không biết nên nói như thế nào, "Làm sao anh biết?"
Chung Kiến Quốc: "Chúng tôi nhận được tin tức có bão liền chạy trở về, khi tôi về đến nhà thì cô ấy đã đi được nửa ngày rồi. Tôi sắp xếp ổn thỏa cho ba đứa nhỏ rồi mới đi tìm cô ấy được, bên này cũng nổi lên gió lớn, thuyền không thể nào đi được."
"Cho đến hai ngày sau gió mới dừng, tôi cho là cô ấy đến Thân Thành rồi, lại nhận được điện báo của bà ấy giục mẹ Đại Oa nhanh đến để giúp bà ấy, khi đó tôi mới ý thức được cô ấy đã xảy ra chuyện rồi. Đến Hàng thành, phải mất mấy ngày tôi mới tra ra được, lúc nhìn thấy cô ấy thì cơ thể đã không lành lặn, phải xem kỹ mới có thể nhận ra được. Nếu không phải là tôi tìm được vé xe trong túi của cô ấy, tôi cũng không thể xác định được cô ấy cố đi đến Thân Thành."
"Bà ngoại của Đại Oa biết con gái vì mình mà chết, cũng chưa nói về việc giúp anh trông nom ba đứa nhỏ sao?" Tống Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt Chung Kiến Quốc ổn định lại mới tiếp tục hỏi.
Chung Kiến Quốc cười lạnh: "Mẹ Đại Oa chết yểu đầu đường, bà ta sợ tôi tìm bà ấy gây phiền toái, đến cả ngày mẹ của Đại Oa hỏa táng, nhà bọn họ đều không có ai dám tới."
"Lúc mẹ Đại Oa đi có biết bão sắp về không?" Tống Chiêu Đệ không biết nên đánh giá thế nào về mẹ vợ cực phẩm của Chung Kiến Quốc, dứt khoát nói sang chuyện khác.
Chung Kiến Quốc: "Mùa hè năm trước chúng tôi mới dọn đến bên này, đương thời mới gặp qua một lần bão đến, chẳng qua là đợt đó chỉ mưa mấy ngày. Chắc hẳn cô ấy giữ tâm lý may mắn, cảm thấy sẽ không có gió quá lớn."
"Cũng là do cô ấy xui xẻo." Tống Chiêu Đệ cảm thán một hơi, đem quyển sổ đưa cho anh, "Sau này anh thường xuyên không ở nhà, một mình em chăm ba đứa nhỏ, sẽ không thể đút cho từng đứa ăn cơm được. Anh tìm thợ mộc giúp em làm ba chiếc ghế tựa, lại làm cho Tam Oa một cái giường nhỏ, Đại Oa và Nhị Oa ngồi ở trên ghế tự ăn cơm, lúc Tam Oa ngủ, giường nhỏ sẽ đặt ở bên người em, em cũng có thể làm được chuyện khác."
Chung Kiến Quốc nhìn bản vẽ trên quyển sổ còn chính xác hơn so với việc anh dùng thước để vẻ ra, trong lòng anh cả kinh nhưng trên mặt vẫn là không thay đổi sắc mặt: "Trừ ghế tựa và giường còn cần cái gì nữa không?"
"Trước anh cứ mua chút cải xanh và cải trắng, sau đó lại mua chút hạt giống." Tống Chiêu Đệ nói, "Thời tiết bên này khá nóng, trước khi mùa đông tới hẳn là có thể trồng thêm được một vụ rau. Mua thêm một ít hạt cải dầu, ngày khác em sẽ đem xử lý đất ở mảnh sân kia, sau đó trồng tất cả rau ăn, sau này nhà chúng ta cũng không cần phải mua rau nữa."
Chung Kiến Quốc gật đầu: "Còn gì nữa không?"
"Tạm thời cứ như vậy đi." Tống Chiêu Đệ nói, "Tam Oa bảo em là, anh đi được rồi đấy."
Chung Kiến Quốc ra khỏi nhà, không đi đến cung tiêu xã trên đảo, mà là cầm bản vẽ chạy thẳng tới quân doanh. Đi tới phòng làm việc, trực tiếp đẩy cửa đi vào, "Lão Trương -- "
"Đoàn trưởng?" Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đột ngột đứng dậy, "Anh về lúc nào thế?"
Chung Kiến Quốc: "Mới trở về. Tôi nhớ là quân đoàn của chúng ta có mấy người làm công việc thợ mộc cũng không tệ, giúp tôi làm ba cái ghế tựa và một cái giường." Sau đó anh đem quyển sổ đưa cho Trương chính ủy.
Trương chính ủy theo bản năng cầm lấy rồi nhìn qua: "Bản vẽ này cũng không giống thợ mộc ở trên đảo --" nói xong liền cúi đầu xuống, không khỏi mở to mắt, "Anh vẽ sao? Chuyện này anh cũng có năng lực như thế, tại sao tôi không biết? Anh học lúc nào thế?"
"Cái này cũng tính là có năng lực à." Chung Kiến Quốc ngoài miệng khiêm tốn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm biểu cảm của Trương chính ủy. Trương chính ủy trợn to mắt: "Đây mà còn không tính là có năng lực à? Lão Trương này không học qua đại học, nhưng dù gì tôi cũng đã học qua tư thục, ghế tựa trên giấy không có năm ba năm luyện tập thì không thể vẽ được như vậy. Đoàn trưởng, anh giấu đủ sâu đó."
Ánh mắt Chung Kiến Quốc tối sầm lại, lại thấy Tống Chiêu Đệ lừa gạt anh không ít chuyện: "Không phải tôi vẽ, là vợ mà tôi vừa mới cưới vẽ ra."
Trương chính ủy muốn nói, vợ của anh không phải chết rồi sao? Lời đến khóe miệng đột nhiên nghĩ đến Chung Kiến Quốc vừa đi bảy tám ngày, chính là vì giúp ba đứa con của anh tìm một người mẹ: "Nghe sư trưởng nói cô gái anh mang trở về là một em gái nông thôn, co ấy lại có năng lực như vậy sao?"
"Cô ấy rất giỏi." Chung Kiến Quốc cười nói, "Trong nhà còn có chút chuyện, vậy chuyện này liền giao cho anh."
Trương chính ủy một phen túm lấy Chung Kiến Quốc: "Đừng vội vã như vậy, vợ của anh không phải làm một cô gái nông thôn sao?"
"Đúng vậy." Chung Kiến Quốc hồi tưởng lại những biến hóa của Tống Chiêu Đệ, "Là một cô gái nông thôn có học vấn đại học. Có chuyện gì ngày mai lại bàn, nhà tôi đến một món rau xanh đều không có, tôi phải đi mua rau."
Trương chính ủy buông tay, nhịn không nổi nói: "Tại sao vận may của anh lại tốt như vậy chứ?"
"Đúng là rất tốt." Chung Kiến Quốc cười nói, ra khỏi phòng làm việc, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, chỉ mong không phải họa.