Chương 1:
Edit: Jane Yi aka Red Baby Honey
…
Năm 1959, công xã Hoà Bình, đại đội Thanh Hồ.
Lúc này, mọi người trong đại đội vừa làm xong việc, đang ở nhà ăn ăn cơm trưa thì bỗng nghe thấy Chu gia bên kia vô cùng ồn ào, có cả vài người còn bưng chén đến đó xem náo nhiệt.
"Nhị oa, con vẫn nghĩ rằng bản thân không làm sai đúng không? Đánh người lớn còn cãi nữa hả?"
"Đánh nó thì sao, nó đánh cháu của tôi không lẽ cháu tôi không được đánh lại à? Nữ nhân này thật là tàn nhẫn a, cháu ngoan của tôi nhỏ như vậy mà nó lại nỡ đánh, Đại Lâm, nữ nhân ác độc như vậy, nhà chúng ta không thể cưới nó về được."
"Mẹ, mẹ đừng châm dầu vào lửa nữa…"
"Ba ba, con nhớ mẹ lắm, huhu…"
Tô Quỳ bị một trận la khóc đánh thức, cô nỗ lực mở to mắt nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cái ót thình thịch mà đau.
Cô nhớ vô cùng rõ ràng rằng khi bản thân ra khỏi nhà, đi tham gia phỏng vấn thì gặp tai nạn xe cộ. Sự kiện tai nạn giao thông thảm thiết như vậy, cô tuyệt đối không thể còn sống được, mà hiện tại cô không những là đang tồn tại mà trong đầu còn nhiều thêm một đoạn ký ức không thuộc về chính mình.
…
Tô Quỳ thở dài ba lần, rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thật này… Cô xuyên sách, xuyên vào nhân vật mẹ kế của một quyển sách kể về thập niên 60.
Nguyên chủ cũng tên Tô Quỳ, cha cô là liệt sĩ, trong suốt những ngày tháng nghèo khổ ngày thơ bé, là mẹ cô đã một mình nuôi nấng hai anh em cô trưởng thành. Khoảng thời gian trước, lúc đại ca cô kết hôn đã tiêu tốn gần hết tất cả tài sản tích góp trong nhà, kinh tế theo không kịp, vì thế nguyên chủ liền có ý định bỏ học.
Lúc này, Chu Kiến Lâm tham gia quân ngũ ở bộ đội trở về, vợ của anh ta đã bỏ nhà đi theo người khác, để lại ba đứa con không ai chăm nom mà trong nhà chỉ có một người mẹ lớn tuổi, anh ta lại quanh năm không ở nhà, nhu cầu cấp bách cần tìm một mẹ kế, rồi hai người cứ như vậy mà kết hôn.
Sự việc đến đây vẫn là chuyện bình thường, nhưng mà cốt truyện phía sau thực sự đã trực tiếp làm cho người đọc nổi trận lôi đình.
Chu Kiến Lâm có hai trai một gái, nguyên chủ nghĩ rằng con nuôi cũng như con ruột mà chăm sóc hết mình, đối với chúng tận tâm tận tình mà dạy bảo. Nhưng cũng không thể chịu nổi việc ba đứa con một lòng hướng về mẹ ruột, lại còn có bà cực phẩm mẹ chồng trong nhà cả ngày châm ngòi thổi gió, xúi giục chúng đem cái “người ngoài” này là cô đuổi đi.
Chu Kiến Lâm lại không nhẫn tâm trách mắng nặng nề bọn họ, Tô Quỳ thì nghĩ đối xử tốt với bọn họ, họ sẽ tiếp thu mà chấp nhận cô, cứ như vậy mà chịu đựng sự lạnh nhạt cùng những lời ác ý tàn nhẫn trong suốt hơn mười mấy năm.
Trong lúc đó, lại phải xử lý người mẹ ruột của bọn nhỏ tìm tới dẫn đến cãi nhau ầm ĩ, sau khi Chu Kiến Lâm thăng chức thì một đống người nhảy ra chỉ trích Tô Quỳ không xứng với chồng mình, con gái của chồng thì không nghe dạy dỗ, càng lúc càng lún sâu vào con đường làm vai phản diện ác độc trong truyện.
Mà Tô Quỳ trước sau vẫn luôn không rời không bỏ, ở phía sau khuyên bảo bọn họ. Sau này khi đứa con lớn lầm đường lạc lối, cô thậm chí bỏ qua sống chết của mình mà thay đứa lớn đỡ một dao chí mạng, cuối cùng ba đứa con dường như rốt cuộc đã bị cảm động, kéo lấy tay cô “tình ý chân thành” mà kêu một tiếng "mẹ".
Kết cục thì Tô Quỳ có được tình yêu của nam chủ, con cái cũng thừa nhận cô, nhưng vì những biến cố đó mà đời này của cô đã mất đi cơ hội làm mẹ, nhiều năm làm lụng vất vả thân thể đã hoàn toàn bị hư hại, mà bản thân cô cũng cảm thấy làm mẹ kế như vậy đã là viên mãn rồi.
Thời điểm người khác nhắc đến nguyên chủ chỉ biết cảm thán một câu: "Chu phu nhân này mệnh tốt thật, năm đó may mắn gả được cho Chu thượng tướng, mấy người con tuy không phải ruột thịt nhưng cũng vô cùng hiếu thảo.”
Tô Quỳ xuyên qua biết được hết cốt truyện, trong lòng cô chỉ còn lại hai chữ "uỷ khuất", và đặc biệt quyển sách này há lại có tên là "Cuộc sống sung sướиɠ của mẹ kế".
Tô Quỳ: “……”
Nếu cuối cùng chết sớm ở tuổi xuân tươi đẹp, được nằm ở trong quan tài được gọi là sướиɠ thì… Cái tên này cũng đúng.
Tiếng khóc la bên ngoài cũng làm cô biết được rằng, thời điểm hiện tại là lúc mà Chu Kiến Lâm về nhà làm thân với cô.
Hôm nay hai người gặp mặt, hai bên cũng gần như là ưng chịu nhau, đã đi tới bước sắp chọn ngày lành, nhưng mà con thứ hai, thứ ba của Chu Kiến Lâm vô cùng không hài lòng với người mẹ kế này, lén mắng chửi kêu Tô Quỳ cút đi, Tô Quỳ không đồng ý liền đẩy ngã Tô Quỳ, còn đi mách lại với Chu Kiến Lâm rằng Tô Quỳ đánh nó. Mẹ Chu bắt lấy cái cớ này, bắt đầu la lối, khóc lóc, lăn lộn nói Tô Quỳ ngược đãi con nít.
Tô Quỳ sờ cái ót của mình, hèn chi đầu cô lại đau như vậy. Đứa thứ hai dốc hết sức bình sinh đẩy cô, cô lại chưa kịp phòng bị, dứt khoát khiến cho đầu cô đâm thẳng vào góc tủ hôn mê bất tỉnh, mà khi tỉnh lại lần nữa thì cơ thể này đã biến thành của cô rồi.
Bên trong kịch bản gốc cũng có chuyện này, lúc ấy Tô Quỳ thông cảm bọn chúng không có mẹ, cũng nghĩ mọi người về sau là người một nhà, cần phải sống hòa thuận với nhau nên đã chịu thiệt thừa nhận chuyện này do mình làm, còn đi xin lỗi bọn họ. Cuối cùng cũng chỉ có được sự áy náy của Chu Kiến Lâm cùng với một câu đánh giá "Giả vờ tốt bụng." của Chu mẹ.
Mà còn lãi thêm cái thanh danh mẹ kế độc địa được đồn đãi ra ngoài, dẫn đến khi về sau, nếu ba đứa con đối xử không tốt với cô, mọi người sẽ cùng nhau nói một câu: "Đây chính là quả báo, ai bảo năm đó cô ngược đãi con nít?"
Cho nên, dựa theo kịch bản, người đàn ông vai nam chính mà cô muốn gả cho thực chất là đang tìm bảo mẫu để chăm sóc cho cực phẩm mẹ già, cứu vớt những đứa con là nhân vật phản diện của anh ta. Cuối cùng thành quả cô sẽ thu về là một đám vong ơn bội nghĩa và tặng kèm thêm gói quà lớn là đoản mệnh chết sớm?
Trong lòng Tô Quỳ cảm giác vô cùng bực bội và ức chế với kịch bản. Rồi cô dứt khoát xoay người ngồi dậy, làm mẹ kế cái đầu nhà mi!
Cái vai mẹ kế thập niên 60 này, tôi không thèm làm!
Bây giờ chuyện đầu tiên chính là xử lý tên oắt con nào ở bên ngoài tung tin đồn nhảm vu khống cô!
...
"Này bà, bà xem Quỳ Hoa bình thường cũng là một đứa con gái đàng hoàng, không ngờ là tâm địa lại xấu như vậy, thím hai của nó, ý bà sao?"
"Còn nói gì nữa, cũng đâu phải con đẻ của mình, muốn hành hạ chúng nó sao cũng được mà, cái người mẹ kế này tâm địa cũng độc ác lắm đây! Tôi nói bà biết, thật ra Quỳ Hoa nó ngày thường..."
Ngô Liên Anh đang nói tới nước miếng văng tung tóe thì chợt tịt ngòi.
Người hỏi bên kia nổi danh là nhiều chuyện ở trong đại đội, lập tức thúc giục hỏi: "Làm sao làm sao, nói tiếp đi bà, bà nói Qùy Hoa ngày thường làm sao?"
"Đúng đó thím hai, tôi bình thường thế nào? Mẹ kế tâm tư độc ác làm sao, tôi cũng muốn biết nha."
Sắc mặt Ngô Liên Anh cứng đờ, người đứng ở cổng bên kia mỉm cười nhìn mình không phải Tô Qùy còn là ai nữa.
Nói xấu người ta lại bị người ta nghe thấy, Ngô Liên Anh không nhịn được có hơi ngượng ngùng hỏi: "Quỳ Hoa, con tỉnh rồi à."
Mấy người xem trò vui cũng nghe tin lập tức tò mò: "Quỳ Hoa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy con?"
Chu Kiến Lâm nhìn thấy Tô Quỳ, thở dài một hơi, đi tới ân cần hỏi: "Đồng chí Tô Quỳ, cô còn ổn chứ?"
Thẳng thắn mà nói, con người Chu Kiến Lâm lớn lên cũng không tồi, mày rậm mắt to ngũ quan đoan chính, một thân quân trang mặc lên người, càng lộ ra dáng người thẳng tắp, cũng khó trách Tô Quỳ cảm mến anh ta. Chỉ là dù anh ta có đối xử tốt với Tô Qùy thì trong lòng quan trọng nhất vẫn là những đứa con.
"Đây không phải là không có chuyện gì sao, còn giả vờ bất tỉnh dậy không nổi!" Tô Quỳ vẫn chưa trả lời thì Chu mẹ đã ồn ào nói: "Đại Lâm à, con đừng để nữ nhân này lừa, mẹ xem cô ta chính là cố ý đó!"
Chu Nhị oa cũng phụ hoa: "Con chỉ mới nhẹ nhàng đυ.ng cô ta một chút, không có hề dùng sức lực!"
Chu Kiến Lâm trừng mắt: "Nhị Oa ngậm miệng!"
"Làm gì mà bắt cháu ngoan của tôi ngậm miệng, cái đồ..."
Một âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên cắt ngang: "Chu An, con nói là cô đánh con?"
Nghe được lời này, Nhị Oa, cũng chính là Chu An có một chút sửng sốt. Người nông thôn đều gọi con nít bằng nhũ danh, chưa từng có ai gọi nó bằng cả tên lẫn họ .
Nó nhìn về phía Tô Quỳ, cảm giác nữ nhân này so với lúc trước không giống nhau, rõ ràng trước đó luôn là bộ dáng một lòng dỗ dành nó, bây giờ lại dùng giọng điệu này nói chuyện. Bà nội nói đúng, cô ta đúng là đang giả vờ, chờ đến khi vào được cửa rồi sẽ chỉ ngược đãi bọn họ.
Mẹ Chu cũng bị thái độ của cô làm cho tức giận, chỉ vào vết bầm xanh tím trên cánh tay Chu An: "Cô có ý gì, đây còn không phải do cô đánh hả?"
Tô Quỳ liếc nhìn, vẻ mặt bình thản: "Tôi không đánh nó."
Con người của mẹ Chu đặc biệt thích diễn kịch, chỉ là một gia đình nông thôn mà qua tay bà như thành một vở kịch cung đấu. Vẻ mặt khi bà phẫn nộ và chán ghét Tô Quỳ vô cùng chân thật, nếu không phải biết rõ chân tướng, cô đã tin luôn rồi.
Không những bà ta biết diễn kịch, mà còn có đủ tâm tư ngoan độc, vì để gia tăng độ tin cậy mà ngay cả cháu gái ruột cũng có thể tính kế vào.
Thấy Tô Quỳ phủ nhận, mẹ Chu nước mắt vòng quanh, giống như người hát tuồng mà kêu rên lên: "Cô là cái đồ không tim không phổi, cô đánh cháu ngoan của tôi còn không chịu nhận, có lòng tốt cho cô ôm Bảo Nha một cái, ai dè cô lại nỡ tay nhéo nó bầm tím, cô …."
Nói rồi bà Chu ôm lấy Chu Bảo Nha từ trong tay Đại Oa, một phen nhấc lên cánh tay của nó, mặt trên cánh tay là một vết bầm xanh tím. Chu Bảo Nha oe oe khóc lớn còn đoàn người được một phen ồ lên xôn xao.
Chu Bảo Nha một tuổi hơn, vừa biết nói không lâu, một khối nho nhỏ gầy teo chẳng khác trẻ sơ sinh là bao, cái vết thương trên tay nó hiện lên cực kỳ ghê người.
Ngay cả Chu Kiến Lâm cũng nhìn về phía cô.
Ngô Liên Anh cuối cùng đã tìm được cơ hội, the thé giọng, nói: "Quỳ Hoa, thật sự là con làm sao? Con sao có thể như vậy…"
"Câm miệng!"
Mặt Tô Quỳ hơi trầm xuống, kiếp trước cha của cô cũng là quân nhân, luôn có người nói cô cực kỳ giống cha, ngày thường cười tủm tỉm dịu dàng dễ gần, lúc nghiêm túc lên vô cùng dọa người, rất có loại tư thế không giận tự uy.
Ngô Liên Anh giống như bị người ta bóp lấy cổ, đột nhiên tắt tiếng, muốn tìm một câu chêm vào cũng không nói nên lời.
Cô không rảnh để ý đến Ngô Liên Anh, quay đầu hỏi Chu An: "Cô đánh con và Chu Bảo Nha?”
"Thì sao, chính là cô đánh!"
"Khi nào, ở đâu, ai thấy, dùng cái gì đánh?" Tô Quỳ nhanh chóng đặt câu hỏi.
“Thì, thì vừa nãy!” Chu An có chút hoảng loạn khi bị cô hỏi đến, vội vàng lớn tiếng trả lời: “Nhà chính chỗ đó, cô nhân lúc cha tôi không ở đó lấy cây gậy đánh tôi, cô, cô còn nhéo Bảo Nha!”
“Đại ca! Đại ca của tôi thấy! Anh ấy cũng ở đó!” Mắt thấy không đấu lại cái nữ nhân xấu xa này, nó theo bản năng tìm kiếm viện trợ.
Tô Quỳ cũng chú ý tới, đứa nhóc từ lúc bắt đầu không hề mở miệng qua, giống như mấy cậu nhóc chăn trâu đứng một bên xem trò khôi hài - Chu Bình, người mà nguyên chủ này đã từng gần như là đánh đổi mạng sống của mình đi cứu nó mới đổi lại một tiếng "mẹ ơi" được kêu thật lớn.
Bây giờ, nó nhìn lấy Chu Bảo Nha đang nhỏ giọng khóc thút thít rồi nhìn lấy Tô Quỳ, lại nhìn nhìn Chu An, lạnh nhạt gật đầu: “Đúng vậy, tôi thấy cô ấy đánh người.”
Chính là như vậy, đối với cái gì cũng đều thờ ơ, sẽ thực thi "bạo lực lạnh" với nguyên chủ, sẽ không chút do dự mà đứng về phía Nhị Oa vu oan cho cô ở thời điểm hiện tại, bởi rốt cuộc chỉ có em trai, em gái mới là người thân thật sự của nó còn người mẹ kế ác độc như Tô Quỳ xứng đáng bị đả đảo.
Tô Quỳ không phải nguyên chủ, không có ý định làm vui lòng bọn họ, cho nên chỉ bình tĩnh chỉ ra: "Phòng bếp kho củi của nhà con đều ở phía sau, trong viện đến một cây củi còn không có, tôi chưa từng ra khỏi phòng, đi đâu mà tìm được cây gậy đánh người?"
Vừa rồi cô đã kết hợp với ký ức đem nhà bọn họ phân tích qua một lần.
Chu An đầu óc mơ màng, dù sao tuổi còn nhỏ không nghĩ đến quá nhiều, chỉ có thể vô thức nói: "Không phải, dù sao thì ngay tại nhà chính đó, chính là cha tôi lúc bọn họ ở trong sân ấy..."
“Nhà chính chỉ có bàn ghế.” Tô Quỳ nhắc nhở
Nhị Oa luống cuống: "Ghế, đúng rồi, vậy thì cô đã dùng ghế đánh tôi..."
"Đủ rồi!" Chu Kiến Lâm gầm lên giận dữ.
Tô Quỳ nhìn về phía anh ta, Chu Kiến Lâm làm lính, năng lực điều tra không kém, sao có thể không phát hiện được cái lời nói dối đầy lỗ hổng này, nghiêm nghị quát: "Nhị Oa! Còn không mau xin lỗi dì Tô!"
Nhưng Chu Kiến Lâm có ý tìm lối thoát, Tô Quỳ lại không dự định cứ bỏ qua như vậy
Cô duỗi tay về hướng Chu Bảo Nha, Chu mẹ đem Bảo Nha ôm chặt cứng: "Cô muốn làm gì cháu gái của tôi?"
Từ trong túi, Tô Quỳ lấy ra một viên kẹo, kẹo này vốn là định cho ba anh em bọn nó, ai ngờ chưa lấy ra đã xảy ra loại chuyện này.
“Bảo Nha, muốn ăn kẹo không?” Ánh mắt cô mang theo dịu dàng.
Trong ba anh em, đứa lớn mười tuổi, đứa thứ hai tám tuổi, Bảo Nha là nhỏ tuổi nhất, còn chưa nhớ được quá nhiều chuyện và cũng là đứa dễ nuôi nhất. Đáng tiếc từ nhỏ đến lớn, từ bà nội đến anh trai đều dạy nó rằng Tô Quỳ là ác độc mẹ kế, là người cướp đi vị trí của mẹ ruột chúng nó. Cho nên địch ý của nó đối với Tô Quỳ không hề ít hơn so với hai người anh trai.
Nhưng lúc này nó vẫn là một đứa con nít không chống cự được sức hấp dẫn của viên kẹo, hơn nữa biểu cảm của Tô Quỳ quá có tính lừa gạt, vì thế mà duỗi tay đón lấy.
Chu An giận dữ trừng mắt, Chu mẹ đang định giữ lại tay nó, ai ngờ Tô Quỳ bỗng nhiên tiến lên đem kẹo đặt vào tay Chu Bảo Nha, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Bảo Nha, bà nội nhéo con có đau không?”