Chương 43: Ngôi Nhà Cũ Đáng Thèm Muốn. (2)

“Vâng, em thật sự rất cảm ơn chị Ngọc Lan. Những bộ quần áo thành phẩm đó quá đắt, em mua không nổi, bản thân em lại không biết may vá. Có thể nói, tìm được chị Ngọc Lan quả thật là đã tìm đúng người.” Trong lòng Sở Y Nhất như trút được gánh nặng.

“Không có gì đâu, có vài người không biết thêu thùa may vá cũng đâu phải là chuyện gì to tát.” Hà Ngọc Lan đo kích thước cô cần, sau đó nói, “Được rồi, em đem quần áo về đi, chị đã ghi lại ở đây. Lát nữa chị sẽ đo kích thước của Tiểu Bảo, vậy là có thể bắt đầu làm rồi.”

“Vâng, chị Ngọc Lan. Chị cũng không cần quá gấp gáp đâu, chị cứ nghỉ ngơi đi, em về trước đây.” Sở Y Nhất đem quần áo mà cô đã chuẩn bị cho Cố Hướng Đông về, nhưng cô phải lén lút... đem về, “Nhân tiện, chị Ngọc Lan. Chị nhớ đo kích cỡ của Tiểu Trụ nữa nhé.” Nói xong, cô rời đi.

“Được rồi, chị đã nhớ rồi, cảm ơn em.” Sao Hà Ngọc Lan lại không muốn may quần áo cho Tiểu Trụ chứ, chỉ là điều kiện không cho phép. Lần này Sở Y Nhất nói còn dư vải, bảo cô may quần áo cho Tiểu Trụ, trong lòng cô cảm thấy rất rối rắm.

Khi Cố Kiến Quân bước vào, anh ấy nhìn thấy Hà Ngọc Lan đang ngồi đó với vẻ mặt buồn bã.

“Sao thế? Em dâu út bảo em làm gì vậy? Có gì khó khăn sao?” Nhìn vào đống vải, Cố Kiến Quân thầm nghĩ chắc Sở Y Nhất đã nhờ vợ mình giúp Sở Y Nhất may quần áo, nhưng anh cũng không chắc chắn lắm.

“Em ấy nhờ em may vài bộ quần áo cho Tiểu Bảo và em út Hướng Đông. Sau đó em ấy còn nói với em rằng những tấm vải của Tiểu Bảo chỉ cần làm hai bộ là được rồi, phần còn lại thì làm cho Tiểu Trụ một bộ. Anh nói em phải làm sao đây?” Hà Ngọc Lan hỏi Cố Kiến Quân.

“Thế chẳng phải càng tốt sao, thì cứ làm cho Tiểu Trụ đi. Đâu phải em không biết làm.” Cố Kiến Quân cảm thấy chẳng có gì cả, đều là người trong nhà, một bộ quần áo thì có làm sao chứ.

“Như vậy có được không? Em sợ không thích hợp lắm.”

“Chuyện này thì có gì mà không thích hợp, trừ phi em không xem em ấy là người cùng một nhà. Em ấy là thím nhỏ của Tiểu Trụ, có gì mà không được chứ, trái lại thì em giúp em ấy may vài bộ quần áo. Nếu như chị dâu lớn có nói gì thì cũng có lời để đáp trả lại. Không sao đâu, em cứ làm đi.” Cố Kiến Quân cảm thấy rằng chẳng có gì to tát.

“Được rồi, vậy thì nghe theo anh.” Hà Ngọc Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Tiểu Trụ vỗ tay, “Hoan hô, con có quần áo mới rồi.”



Hà Ngọc Lan nhìn con trai mình và mỉm cười một cách nuông chiều. Tiểu Trụ là một đứa bé hiểu chuyện, trước giờ nó chưa từng đòi hỏi bọn họ gì cả. Có nhiều lúc, đồ ngon đều dành cho Tiểu Xuyên trước, Tiểu Trụ cũng không tranh. Trong lòng bọn họ cảm thấy rất an ủi, nhưng cũng cảm thấy hơi có lỗi với con trai của mình.

Buổi chiều, Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông cùng nhau đến lớp học để xem nên sửa lại mái nhà như thế nào. Nhìn một vòng, trong lòng Cố Hướng Đông đã có tính toán, có làm thì cũng dễ làm, cho nên anh định quay về để chuẩn bị đồ đạc.

Trên đường về anh gặp Lục Ái Quốc. Lục Ái Quốc nhìn Cố Hướng Đông, do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói.

“Chào anh ba và chị ba. Chuyện là… anh ba, em nghe nói trong xã sắp điều động một vài người có học thức qua đây, nên cần chúng ta chuẩn bị nơi ở cho bọn họ. Bọn họ đã nhìn trúng căn nhà cũ vừa mới sửa sang lại của anh, mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”

“Ừ, tôi hiểu rồi.” Cố Hướng Đông gật đầu.

“Đám người này thật không biết xấu hổ mà. Tại sao không để những người có học thức đó tự ở nhà của mình đi. Được rồi, Lục Ái Quốc, cảm ơn cậu!” Cố Hướng Đông đã rất vất vả sửa sang nhà cửa, dự vào cái gì là để người khác ở trong đó. Sở Y Nhất tức giận nói.

“Chị ba tức giận rồi.” Lục Ái Quốc nhìn Sở Y Nhất, không ngờ Sở Y Nhất lại dám nói những lời như vậy. Mặc dù đám người học thức đó thật sự không biết xấu hổ, nhưng mọi người cũng đều nói ở trong lòng mà thôi, làm gì có chuyện nói ra một cách quang minh chính đại như vậy được chứ. Chỉ một từ thôi, đỉnh!

Sau khi Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất trở về nhà.

“Những người có học thức đến xã tại sao không ra ngoài xã mà ở, lại bắt người khác phải đi?” Sở Y Nhất không hiểu, kiểu này chắc không phải là lấy danh nghĩa công xã chuẩn bị đó chứ?

“Trong xã không có nơi nào tử tế. Đại khái mà nói, những người có học thức đó được nuông chiều từ bé, cho nên cũng không dễ dàng bố trí những nơi ở quá đơn giản cho bọn họ.”

“Vậy ý của anh là chúng ta phải cho bọn họ ở sao?”

“Anh cũng không vị tha như vậy. Bọn họ có chỗ ở hay không cũng không liên quan gì đến anh. Mục đích về quê là để rèn luyện sức khỏe chứ không phải để bọn họ hưởng thụ.”