Chương 40: Mẹ Tốt Như Vậy, Bố Đừng Hối Hận. (2)

Nghe xong lời của Tiểu Bảo, Cố Hướng Đông nhướng mắt nhìn Sở Y Nhất vẫn đang cẩn thận lựa đồ, ánh mắt anh càng ngày càng ôn nhu, anh cảm thấy Sở Y Nhất lúc này thật sự rất đẹp.

Sở Y Nhất cứ cảm thấy có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên và đảo mắt nhìn một chút. Trong này cũng chỉ có mỗi Cố Hướng Đông và Tiểu Bảo, không có người nào khác. Cô nghi ngờ nhìn Cố Hướng Đông, rồi lại cúi đầu tiếp tục giải quyết chuyện mua đồ của mình.

“Em chọn xong hết chưa? Để anh trả tiền.” Cố Hướng Đông thấy Sở Y Nhất gần như đã chọn cũng kha khá rồi, anh dẫn Tiểu Bảo đi tới và hỏi.

“Ồ, không cần không cần, em có tiền, em tự trả.” Sở Y Nhất cầm tiền trong tay.

“Để anh, tiền của em thì em cứ giữ lấy mà xài đi.” E rằng số tiền này chắc là tiền lương mà cô kiếm được khi làm ở nhà máy, anh nghĩ, vẫn nên bảo cô ấy để dành cho bản thân thì hơn.

“Ôi trời mẹ, mẹ cứ để bố trả tiền đi. Bố đi ra ngoài cùng với chúng ta, sao lại có thể để mẹ trả tiền được chứ, phải không bố?”

Nhân viên bán hàng nhìn gia đình ba người trước mặt cảm thấy có chút buồn cười, câu nói của Tiểu Bảo khiến cô không khỏi bật cười, “Đứa nhỏ này thật thú vị, không cho mẹ trả tiền vậy thì con trả tiền nhé, con có tiền không?”

“Dì xinh đẹp ơi, con có tiền mà. Tiền của bố chẳng phải cũng là tiền của con sao. Bố và con ai trả tiền cũng vậy thôi.”

“Ôi trời trời, xem cái miệng của con kìa, thật biết cách ăn nói. Sau này không biết sẽ khiến bao nhiêu cô gái theo đuổi con nữa đây. Nào, qua đây dì cho kẹo ăn.” Nhân viên bán hàng bị Tiểu Bảo ghẹo đến mức không ngậm được mồm, còn bốc vài cục kẹo cho cậu bé.

“Cảm ơn dì xinh đẹp, chúc dì làm ăn phát đạt và kiếm được nhiều tiền.”

Nhân viên bán hàng vui tới mức dùng tay nhéo nhéo cái má phúng phính và trắng nõn của Tiểu Bảo.

Sở Y Nhất cầm những tấm phiếu trong tay, phát hiện có phiếu vải, phiếu thịt, phiếu dầu gì đó. Cô lại nhìn vào cửa hàng bách hóa, thầm nghĩ trời sắp lạnh rồi, Tiểu Bảo thậm chí còn không có quần áo mùa đông, cho nên cô định mua một ít vải và hoa bông về để làm quần áo bông mới cho Tiểu Bảo.



“Tiểu Bảo, mẹ mua vải làm quần áo mới cho con mặc nhé, có được không?” Sở Y Nhất nhìn Tiểu Bảo và hỏi, trong lòng cô dần dần chấp nhận đứa trẻ này. Tiếng xưng hô “mẹ” tuy vẫn còn ngại ngùng nhưng về sau có khi lại khác đi?

“Mẹ, mẹ biết may quần áo không?”

Sở Y Nhất liếc mắt nhìn Cố Hướng Đông bên cạnh, cô sờ sờ mũi nói với giọng xấu hổ, “Mẹ không biết, bác hai của con biết may, mẹ nhờ bác ấy làm cho con chẳng phải là được rồi sao.”

“Vậy thì được ạ, con sắp có quần áo mới để mặc rồi.” Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo được may quần áo, cậu bé rất vui.

Sở Y Nhất nhìn bộ quần áo mà Tiểu Bảo đang mặc, đã hơi bạc màu. Rốt cuộc bản thân cô làm mẹ người ta kiểu gì thế này, đồ Tiểu Bảo mặc… ừ... “mộc mạc”. Cũng may là thằng bé có nhan sắc cao, cho nên mới không khiến thằng bé trông đến mức lôi thôi.

Nghĩ vậy, Sở Y Nhất liền đến khu dành cho trẻ em xem thử, cũng có nhiều quần áo thành phẩm nhưng hơi đắt. Cô tính toán số tiền trong tay, sau đó quyết định mua về rồi nhờ Hà Ngọc Lan may giúp!

Sở Y Nhất lại lựa thêm một khúc vải chất liệu cotton trắng và một khúc vải màu xanh biển đậm. Cô tính toán thêm lần nữa, phiếu trong tay vẫn còn thừa rất nhiều, không dùng hết.

Nhân viên bán hàng thấy Sở Y Nhất mua một lần nhiều vải như vậy, nên đưa cho Sở Y Nhất thêm một vài khúc vải vụn, “Thấy cô mua nhiều như vậy, tôi tặng cô vài khúc vải vụn, về nhà có thể làm một vài món đồ như là ví nhỏ hay là vá áo quần gì đó.”

“Cảm ơn.” Sở Y Nhất mỉm cười nhận lấy. Nếu như trong quá khứ, cô chắc chắn sẽ không cần những món đồ này, nhưng bây giờ thì khác. Cũng giống như nhân viên bán hàng đã nói, vá áo quần gì đó tính ra cũng có thể dùng được. Những đứa trẻ trong xã có đứa nào mà quần áo lại không có hai ba lớp vá đâu, vá đến mức không thể nào vá thêm được nữa là khác. Cho nên những khúc vải vụn này vẫn rất hữu dụng, Sở Y Nhất cũng biết nhân viên bán hàng có ý tốt, vì thế cô mới nói lời cảm ơn chân thành.

“Đưa cho anh, anh sẽ trả.” Cố Hướng Đông vươn tay định nhận lấy khúc vải trên tay Sở Y Nhất.

“Không cần, không cần. Phiếu vải trong tay em vẫn còn dư, đủ dùng mà, em thanh toán là được rồi.” Tuy rằng cảm thấy rất tốt khi có người chủ động trả tiền mua thứ gì đó, nhưng Sở Y Nhất vẫn không có ý định để Cố Hướng Đông trả tiền.

Những món được mua này đều có phần dành riêng cho cô nữa, cô không thể để Cố Hướng Đông trả tiền cho những suy nghĩ và hành vi của chính mình.