Tuy nhiên, nếu đợi cho đến khi bản thân anh rời khỏi quân đội, anh không biết liệu có thể tiếp tục chăm sóc gia đình hay không, trong lòng Cố Hướng Đông lại bắt đầu buồn phiền.
“Trong quân đội có việc, lát nữa anh sẽ cùng với Tiểu Vương quay trở lại quân đội. Em với Tiểu Bảo về nhà trước đi, được không?” Cố Hướng Đông nghĩ ngợi, về lại quân đội cũng tốt, đúng lúc có thể suy nghĩ thật kỹ làm sao để giải quyết mối quan hệ hiện tại.
“Dạ, chuyện này có gì mà không được, con rất thích ở nhà.” Tiểu Bảo vểnh tai nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người, nói xong liền liếc nhìn Cố Tiểu Trụ, Cố Tiểu Trụ sững sờ một lúc rồi nói, “Tốt quá, cháu rất thích thím nhỏ, thím nhỏ kể chuyện cho cháu nghe nữa nhé.”
Tiểu Bảo âm thầm giơ ngón cái cho Cố Tiểu Trụ.
“Anh cứ bận việc của mình, có chuyện gì thì sau này về rồi nói.” Không phải Sở Y Nhất không biết chuyện Cố Hướng Đông muốn mình rời khỏi nhà, cô không thể giả vờ như không biết gì cả. Tiểu Bảo chỉ nói một phía, lỡ như trong lòng anh thật sự có người khác thì sao? Bản thân cô càng không muốn trở thành người thứ ba.
“Y Nhất, vết thương của anh lần này hơi nghiêm trọng, không còn thích hợp để ở vị trí như bây giờ.”
“A? Nghiêm trọng đến vậy sao?” Trông anh cũng khỏe khắn thế mà, cô cứ tưởng rằng anh chẳng bị thương gì cả. Hóa ra là vì sợ người trong gia đình lo lắng nên anh mới không nói ra.
“So với người thường thì không khác gì, nhưng mà anh là...” Chỉ huy chiến dịch đặc biệt, không được có một chút sai sót nào cả, kẻo ảnh hưởng đến tính mạng của các thành viên khác trong đội!
“Rốt cuộc thì anh bị thương ở đâu?”
“Con mắt.”
Nhìn bộ dạng cô độc của Cố Hướng Đông, trong lòng Sở Y Nhất cảm thấy rất khó chịu. Ở thời đại này, trong lòng người đàn ông nào cũng có ước mơ về quân phục, lập thành tích bảo vệ gia đình và đất nước. Cố Hướng Đông vẫn còn trẻ như vậy, trong lòng anh chắc chắn cũng không muốn cởi bỏ bộ quân phục ở trên người.
“Bảo vệ quê hương, bảo vệ Tổ quốc không phải chỉ những người lính mới có thể làm được. Chỉ cần có tấm lòng yêu nước thì dù ở cương vị nào cũng có thể khắc phục khó khăn và tiến về phía trước.”
Tiến về phía trước, Cố Hướng Đông nghe Sở Y Nhất nói, hồi lâu không trả lời.
Mặt khác.
“Anh Tiểu Vương, sau khi anh về thì nhớ trông chừng bố em giúp em. Không được để cho các cô gái khác lại gần bố em, đặc biệt là cô gái lần trước đi về cùng với anh và bố em. Em vừa nhìn là biết cô ấy có ý đồ bất chính với bố em rồi.” Tiểu Bảo cúi đầu và thì thầm một lần nữa với Tiểu Vương.
Tiểu Vương không biết nên cười hay nên khóc, đứa trẻ này thật là…
Nhưng mà đội trưởng của anh ta cần anh ta giám sát nữa sao, với cái khuôn mặt cự tuyệt mọi người kia, người có thể chủ động tiếp cận được cũng toàn là những người không hề bình thường, chẳng hạn như… ừ… Lâm m.
Buổi trưa, Cố Hướng Đông nói chuyện với gia đình, thu dọn đồ đạc một chút rồi lên xe của Tiểu Vương. Trước khi rời đi anh nhìn Sở Y Nhất, có lời muốn nói nhưng lại không.
“Bố đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, bố nhanh chóng trở về nhé.” Tiểu Bảo vươn tay để Sở Y Nhất ôm cậu bé lên, sau đó cậu bé nói với Cố Hướng Đông với vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Hướng Đông không nói gì, anh yêu cầu Tiểu Vương lái xe rời khỏi xã Hòa bình.
Cố Hướng Đông đem theo bữa ăn mà Sở Y Nhất đã làm cho anh và cùng lên đường với Tiểu Vương. Tới giờ ăn trưa, anh mở hộp cơm ra thì phát hiện bên trong toàn là thịt, trong lòng anh cảm xúc lẫn lộn. Anh nhìn thấy con gà rừng mà Sở Y Nhất mang về, ước chừng nửa phần thịt đều dành hết cho anh, anh thở dài với tâm trạng bối rối.
Lúc anh và Tiểu Vương đến quân đội ở trong thành phố thì trời đã chuyển chiều, nhìn thấy xe chạy vào sân, những người đồng đội quen thuộc với anh ngày thường đều biết Cố Hướng Đông đã trở về, không ít người chạy tới.
Đừng nghĩ rằng chỉ vì ngoại hình đẹp mà Cố Hướng Đông được các nữ quân nhân yêu thích, đối với nam quân nhân mà nói, bọn họ rất ngưỡng mộ Cố Hướng Đông. Tố chất làm việc của anh rất tuyệt vời, cho đến nay vẫn còn lưu trữ rất nhiều hồ sơ đánh giá, anh công bằng hợp lý nên rất được bọn họ kính phục.
Sau khi nghe tin anh sắp xuất ngũ vì chấn thương, bọn họ đều cảm thấy luyến tiếc.
“Đội trưởng, anh về rồi.”
“Đội trưởng, không có anh luyện tập cho em, cả người em cảm thấy mệt mỏi, anh mau về đi.”
“Đội trưởng, lần này anh về chắc sẽ không đi nữa đâu phải không?”
Ngay sau khi những lời này thốt ra, mọi người đều nín cười và chờ đợi câu trả lời của Cố Hướng Đông.
“Hãy rèn luyện thật tốt và hoàn thành các kỹ năng cơ bản. Đừng coi đó là điều hiển nhiên. Chỉ có như vậy, mọi người mới có cơ hội sống sót trên chiến trường cao hơn.” Nhìn thấy ánh mắt như mất đi ánh sáng của những người lính mà mình dẫn dắt, trong lòng Cố Hướng Đông cảm thấy buồn rầu cũng không ít hơn bọn họ là bao.