Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 27: Đối Mặt Với Lựa Chọn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lần này, Tiểu Vương đến đây là vì chính ủy muốn nói chuyện lại với đội trưởng, muốn Cố Hướng Đông chuyển về làm phía sau hậu trường, hy vọng Cố Hướng Đông đừng xuất ngũ. Sau khi báo cáo với Cố Hướng Đông, Tiểu Vương thấy Cố Hướng Đông dừng việc đang làm trong tay lại, suy nghĩ một hồi rồi mới nói, “Bên này vẫn còn vài chuyện cần làm, chúng ta gấp rút một chút, làm xong thì chúng ta quay lại.”

“Vâng, đội trưởng.” Tiểu Vương đứng thẳng người, lớn tiếng trả lời, sau đó bắt đầu làm việc với khí thế ngất trời.

“Mẹ, sao bố vẫn chưa về nữa ạ. Chúng ta đi đưa chút đồ ăn cho bố với anh Tiểu Vương nhé, bây giờ chắc bọn họ đang mệt và đói rồi.”

“Này, không phải con đang giận bố sao?” Sở Y Nhất đưa gà rừng và trứng gà ra trước mặt Tiểu Bảo, cậu bé vỗ tay hớn hở.

“Có thịt ăn rồi, có thịt ăn rồi, mẹ thật là tuyệt vời!”

Sở Y Nhất mỉm cười xoa đầu cậu bé.

“Anh Tiểu Trụ, anh dẫn em với mẹ em đi qua chỗ của bố em để em đưa đồ ăn cho bố em đi!”

“Được chứ. Thím nhỏ ơi, để cháu dẫn thím qua đó. Bà cháu nói chú nhỏ ở bên căn nhà cũ, cháu biết đi qua đó như thế nào.” Cố Tiểu Trụ rất vui khi dẫn thím nhỏ và Tiểu Bảo qua đó.

“Được, vậy cháu đợi thím một chút, thím đi chuẩn bị đồ ăn và nước uống.”

“Vâng.”

“Vâng.”



Hai đứa trẻ đều đồng thanh trả lời.

Sở Y Nhất đặt thức ăn dành cho Cố Hướng Đông và Tiểu Vương trong một chiếc giỏ nhỏ, trên đó được phủ một mảnh vải hoa cũ màu xanh lam, cô cùng hai đứa trẻ vừa đi vừa chơi, tiến về phía căn nhà cũ của nhà họ Cố.

“Bố, bố…” Tiểu Bảo nhìn thấy Cố Hướng Đông từ xa, vẫy tay và gọi Cố Hướng Đông.

Cố Hướng Đông khi nghe thấy tiếng động thì dừng lại, nhìn thấy Sở Y Nhất đang đi về phía mình cùng với hai đứa trẻ. Sở Y Nhất trông rất khác so với những người phụ nữ làm việc trong xã, cô ấy hơi yếu ớt, nhưng nếu so sánh với nữ quân nhân Lâm m thì cũng không giống, không nhiều chuyện đến thế. Cô bước tới và cười tươi như hoa, phong cảnh trên cánh đồng dường như cũng đẹp lên nhiều.

“Bố, mẹ nói bố vẫn chưa về ăn cơm cho nên đã đặc biệt mang theo đồ ăn đến cho bố.” Cố Hướng Đông bế Tiểu Bảo lên, Tiểu Bảo chỉ vào chiếc giỏ mà Sở Y Nhất đang xách.

Này, không phải chính đứa trẻ này đòi đến sao? Thật biết làm người nhỉ!

“Bố, bố xem này. Món trứng hấp mà bà nội làm cho mẹ, mẹ không nỡ ăn mà chừa lại cho bố đấy.” Tiểu Bảo ghé sát bên tai Cố Hướng Đông, thì thầm với Cố Hướng Đông.

Cố Hướng Đông liếc nhìn Sở Y Nhất đang bày thức ăn ra, trong lòng anh hơi sửng sốt, không ngờ Sở Y Nhất lại tốt với anh như vậy. Sắc mặt của anh có một chút dịu dàng khó nhận thấy.

Nếu Cố Hướng Đông biết được Sở Y Nhất là vì sợ một mình cô ăn thì Trần Chiêu Đệ sẽ lải nhải không dứt, chỉ một ít thế này lại không đủ chia cho bọn trẻ cho nên cô mới quyết định chừa lại cho anh, vậy thì không biết anh có còn cảm động như vậy không!

“Tiểu Bảo, con đừng quậy nữa. Bố con làm việc mệt rồi, ôm không nổi con nữa đâu. Mau xuống đi, để bố con với chú Tiểu Vương qua đây ăn cơm.” Sở Y Nhất đưa cho Tiểu Vương một chiếc khăn để lau tay.

“Cảm ơn chị dâu.” Tiểu Vương mỉm cười cảm ơn Sở Y Nhất, chị dâu của đội trưởng thật sự rất tốt, không giống như đại đội Lâm, lúc nào cũng ra lệnh cho anh, lời nói thì lạnh lùng, hơn nữa tâm tư tính toán cũng nhiều.



“Không cần cảm ơn, trời lạnh thế này chắc cũng đói rồi đúng không, mau ăn đi.” Tiểu Vương chỉ khoảng mười mấy tuổi mà thôi, trông giống như một người em trai vậy.

“Này, đội trưởng.” Tiểu Vương đồng ý, và gọi người đứng đầu trung đoàn đang thì thầm với Tiểu Bảo.

“Được rồi, mau ăn đi.” Cố Hướng Đông đi tới, thản nhiên nói.

“Vâng! Thưa đội trưởng.”

“Anh Tiểu Vương, để em ăn cơm cùng với anh nhé. Em đoán anh nhìn bố em ăn cũng sẽ thấy không được tự nhiên lắm.” Chủ yếu là vì vai trò “bóng đèn” của anh có hơi lớn.

Tiểu Vương cầu còn không được, anh lấy một ít đồ ăn và ngồi bên phía Tiểu Bảo với Tiểu Trụ.

“Em thấy sao rồi? Còn sốt nữa không?” Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất hỏi.

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, cũng không sốt nữa. Thể chất của em khá tốt, tối qua chỉ do cảm lạnh mà thôi.”

“Mẹ anh có làm món gì cho em thì em cứ ăn đi, không cần cảm thấy ngại ngùng. Cơ thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng.” Khi ăn chén trứng hấp, Cố Hướng Đông cảm thấy ngon lạ thường.

“Em lớn rồi, bọn trẻ thì vẫn đang trưởng thành, để bọn trẻ ăn nhiều một chút mới là điều quan trọng.”

Cố Hướng Đông không nói gì nữa. Trong gia đình này, bởi nguyên nhân là làm trong quân đội, cho nên anh là người ăn nhiều hơn so với tất cả mọi người trong nhà. Có nhiều lúc anh cũng thấy rất bất lực, nhưng chỉ có thể làm những gì mà anh có thể làm.
« Chương TrướcChương Tiếp »