Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 26: Được Giá Hời. (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Chiêu Đệ khịt mũi lạnh lùng, lấy đồ của người khác để làm việc tốt, có ai lại không biết, quá là mưu mô. Đúng là mẹ như thế nào sẽ dạy con như thế ấy, Tiểu Bảo giống y như mẹ nó vậy, đều rất giả tạo.

Sở Y Nhất vờ như không nghe gì cả, cô cúi đầu uống cạn chén cháo đặc. Trước đây, cô nói muốn giảm cân, không ăn thịt chỉ ăn rau và lương khô, nhưng hiện tại sau khi trải qua những tháng ngày như vậy, cô rất nhớ những miếng thịt kho tàu béo ngậy, có bảo cô tăng thêm 2,5 kg hay là 5 kg cô cũng bằng lòng!

Khi mẹ cả Tôn quay lại phòng bếp, bà thấy chén trứng hấp còn nguyên trong nồi, “Y Nhất, con không ăn món trứng hấp mà mẹ làm cho con sao?” Mẹ cả Tôn nhìn Sở Y Nhất, người đang xắn tay áo không mấy thành thạo để rửa chén.

“À, anh Hướng Đông vẫn chưa về nữa, chừa lại cho anh ấy ăn đi ạ, anh ấy cũng chưa ăn cơm.” Nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của Sở Y Nhất, trong lòng mẹ cả Tôn lại trách mắng con trai út của mình. Có mắt như mù, một cô gái tốt như vậy mà cứ bắt con người ta phải ra ngoài ở. Cứ chờ xem, rồi sẽ có ngày hối hận.

Sau bữa cơm, người nhà họ Cố ra đồng làm việc. Tiểu Bảo đi theo Tiểu Trụ và những người khác ra ngoài chơi. Sở Y Nhất cảm thấy mình nên tìm cách để kiếm hời một ít từ nông trại, bằng không nhiều đồ như vậy mà chỉ được nhìn chứ không thể ăn thì khó chịu biết bao!

“Quản gia nhỏ.”

“Hoan nghênh chủ nhân vào hệ thống nông trại.”

“Tôi có thể lấy đồ trong trang trại ra không?”

“Vâng, chủ nhân.”

Vậy thì được, Sở Y Nhất nhìn cánh đồng rộng lớn mùa màng tươi tốt trước mặt, trong lòng cô như trút được gánh nặng. Cô bước tới khu vực chăn nuôi mà ngày hôm qua vừa mới mở, nhìn thấy phía xa có mười con heo trắng mũm mĩm đang chạy nhảy vui vẻ.

“Quản gia nhỏ, trong trang trại này không có thứ gì mọc hoang dại sao. Nhìn thử những con heo trong trang trại này đi, ở cái năm này, có nhà nào nuôi được heo chứ. Trong xã cùng lắm chỉ cho phép nuôi một hai con đã tốt lắm rồi, cách làm này không thực dụng chút nào. Nếu như lấy hết cả đám ra, vậy chẳng phải tôi sẽ bị người ta lôi đi tố cáo hay sao, sẽ nói tôi làm cho tư bản chủ nghĩa.” Sở Y Nhất cảm thấy những con heo to lớn kia quá chướng mắt, không tốt.

“Được rồi, chủ nhân, bây giờ tôi sẽ đổi cho chủ nhân con heo rừng.”

“Còn đổi cái gì chứ, người gì mà keo kiệt quá vậy. Mấy con heo này đều bay nhảy trong trang trại của tôi rồi, thay vì lấy lại chi bằng trực tiếp thêm cho tôi một ít không được sao.”

Đôi mắt của quản gia nhỏ giật giật, tuy rằng không biết nó có mắt không, nhưng với bộ dạng mặt dày của Sở Y Nhất, e là cũng thấy rất cạn lời.



“Được rồi, chủ nhân, tôi sẽ thêm mười con heo rừng cho chủ nhân.” Giọng của quản gia nhỏ có phần bất lực.

“Gà rừng, vịt rừng gì đó đều thêm hết đi, không thể làm cho hệ sinh thái mất cân bằng!” Sở Y Nhất trơ trẽn mặt dày không hề cảm thấy mình độc ác cỡ nào.

“Chủ nhân, cô nên hoàn thành những mục bắt buộc của ngày hôm nay đi.” Quản gia nhỏ quyết định không ngó ngàng tới cô nữa.

“Này, quản gia nói thử xem, tại sao tôi ngày ngày đều phải hoàn thành những mục bắt buộc này cơ chứ?” Sở Y Nhất không biết nhiều lắm về hệ thống nông trại này, cho đến khi quản gia nhỏ nhắc nhở cô mới đi mò mẫm.

“Hoàn thành các mục bắt buộc hàng ngày sẽ làm tăng sự thân mật với hệ thống nông trại.”

“Vậy sau khi độ thân mật đầy rồi thì sao?”

“Sau khi đầy, chủ nhân sẽ không cần mỗi ngày đều đến nông trại để báo cáo. Về sau còn có một vài chức năng khác mà chủ nhân có thể phát triển tùy theo suy nghĩ của mình.”

Vậy chẳng phải chỉ cần mình nghĩ là có được hay sao?! Cái này được, phải mau chóng tăng độ thân mật của bản thân với hệ thống nông trại đầy lên.

Thật ra cái gọi là những mục bắt buộc tức Sở Y Nhất mỗi ngày đều phải ở trong hệ thống với khoảng thời gian yêu cầu. Trong khoảng thời gian này, cô có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, cho dù là ngồi ngây ra cũng được. Nhưng nó sẽ cho cô lựa chọn, chẳng hạn như đọc một quyển sách, học một kỹ năng nhỏ, đương nhiên những thứ này đều có phần thưởng thêm.

Hôm nay Sở Y Nhất học nhổ cỏ, việc này rất đơn giản, nhưng phân biệt cây lúa mì với cỏ dại thì lại không dễ dàng. Sau khi lãng phí vô số giống lúa mì, Sở Y Nhất rốt cuộc cũng học được kỹ năng này.

Quản gia nhỏ thưởng cho Sở Y Nhất một vài con gà rừng, nhưng lại bị Sở Y Nhất ép phải cho thêm một ít trứng gà.

Sau đó Sở Y Nhất vênh váo xuống núi với hai con gà rừng đã ngất xỉu và mấy quả trứng.

Điều này khiến cho những người làm đồng đều trông thấy mà thèm, cô gái này sao lại may mắn như vậy!
« Chương TrướcChương Tiếp »