Từ Ninh biết là Triệu Kiến Thiết tới, tới rất nhanh, Từ Ninh giao thùng cho Trần Hồng Quân, đi về phía hai người.
Còn chưa đi đến trước mặt, trưởng thôn đã nói: “Thanh niên trí thức Từ, thân thích nhà cháu tới.”
Từ Ninh lập tức nói: “Anh Kiến Thiết?”
Triệu Kiến Thiết cười ha ha nói:
“Tiểu Ninh, hôm trước về nhà anh nghe chị dâu em nói, cũng không đợi anh tan làm em đã rời đi. Ngày hôm nay anh rảnh rỗi nên tới đây nhìn xem, đầu em đã đỡ hơn chưa?”
Từ Ninh cũng cười ha ha nói:
“Đầu đã đỡ hơn nhiều, chú trưởng thôn cho em nghỉ mấy ngày, mấy ngày này em ở trong nhà nghỉ ngơi.”
Vừa nói vừa bảo hai người ngồi xuống, lại múc chè đậu xanh còn trong chậu vào bát, đặt trước mặt mỗi người.
Trưởng thôn ăn chè đậu xanh xong thì trở về, nhường lại không gian cho hai người nói chuyện.
Triệu Kiến Thiết hỏi cô có phải nhà đang xây ở phía sau là của cô hay không, Từ Ninh gật đầu nói phải.
Cô nói tình hình ở khu thanh niên trí thức cho anh ta nghe, khu thanh niên trí thức chỉ có hai phòng, qua một thời gian nữa sẽ có thanh niên trí thức tới, cô và em trai muốn tách ra với bên thanh niên trí thức này, đất phần trăm cũng đã chia.
Triệu Kiến Thiết cũng nói chia ra thì tốt, người nhiều, mâu thuẫn cũng nhiều, còn không bằng tách ra sống riêng, sau đó Triệu Kiến Thiết nói muốn đến chỗ xây nhà xem.
Từ Ninh dẫn anh ta đi qua, nói vị trí đất phần trăm và chỗ xây nhà cho anh ta.
Triệu Kiến Thiết gật đầu, đi tìm Trần Hồng Quân nói chuyện.
Đợi hai người nói xong, Từ Ninh và Triệu Kiến Thiết về sân thanh niên trí thức.
Xe đạp của Triệu Kiến Thiết ở sân thanh niên trí thức, anh ta lấy xe nói với Từ Ninh:
“Có rảnh thì dẫn theo em trai đến nhà chơi, có chuyện gì trực tiếp đến nhà nói cho chị dâu em, anh đi trước.”
Từ Ninh nói: “Anh Kiến Thiết, hiện giờ mặt trời lên cao như vậy, anh ăn cơm xong hãy đi, buổi chiều cũng mát mẻ hơn chút.”
Triệu Kiến Thiết nói: “Không ăn đâu, trong cục còn có việc, qua một thời gian nữa anh lại đến xem, em xây nhà có đủ tiền không?”
Từ Ninh vội vàng nói: “Anh Kiến Thiết, tiền đủ dùng, anh trai em mỗi tháng đều gửi tiền tới cho em.”
Triệu Kiến Thiết gật đầu, nói: “Vậy anh đi về đây, có rảnh thì dẫn em trai tới chơi.”
Từ Ninh tiễn anh ta tới cửa, lại đưa một cái túi cho anh ta, bảo anh ta mang về cho con ăn.
Triệu Kiến Thiết xua tay nói: “Trong nhà vẫn còn, những thứ này em để lại ăn với em trai, anh đi đây.”
Từ Ninh nhìn anh ta đi xa, lại nhìn thoáng qua túi trong tay, về phòng lấy đồ ra.
Một hộp quýt, nửa cân kẹo thỏ trắng, một hộp sữa mạch nha.
Từ Ninh lại cầm nửa cân sữa bột trong không gian ra đặt vào ngăn tủ khóa lại.
Từ An quá gầy, mười tuổi nhìn y như đứa bé bảy tám tuổi, hiện giờ ở cùng khu thanh niên trí thức, rất nhiều thứ trong không gian không thể lấy ra được.
Cô lại đi đun một nồi nước sôi, trời quá nóng, ngồi yên không làm gì cũng có thể chảy mồ hôi, càng đừng nói phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Nấu một nồi nước sôi dùng thùng đựng, chè đậu xanh đã tới đáy.
Từ Ninh cầm thùng trở về, lại lấy ít đậu xanh ra đặt vào trong nồi nấu tiếp, chuẩn bị để mát buổi chiều bọn họ lại ăn.
Lại đi hái ít đậu đũa, chuẩn bị giữa trưa xào ăn.
Từ An tan làm trở về, đặt sọt trên đất sau đó chạy tới chỗ xây nhà ở sân sau.
Từ Ninh gọi cậu bé cũng không đáp lại, chỉ một lát Trần Hồng Quân đã dẫn người trở về ăn cơm.
Từ An đi theo sau mông người ta hỏi: “Chú Hồng Quân chú Hồng Quân, cần mấy ngày mới có thể xây xong ạ?”
Những lời này khiến mấy người lớn cười ha ha.
Trần Hồng Quân cười nói: “Tiểu An, muốn ở phòng mới rồi hả? Yên tâm đi, tối đa nửa tháng bọn cháu có thể vào ở.”
Từ Ninh tiễn mấy người đi xong, thì bảo cậu bé đi rửa mặt.
Từ An vừa thấy trên bàn có thịt, hỏi: “Chị, không phải là ngày hôm qua hết thịt rồi sao?”
“Không phải, ngày hôm qua còn một ít, chị dùng muối ngâm, hôm nay xào rau cắt mấy miếng.”
Hai chị em ăn cơm xong, cô bảo Từ An đi ngủ trưa, cô đến nhà thợ mộc trong thôn đặt mấy ngăn tủ đất, cùng với ngăn tủ chứa lương thực.
Đồ trong khu thanh niên trí thức đều là công cộng, chuyển nhà xong phải mua mới.
Thời gian nhoáng cái mười ngày trôi qua, nhà của hai chị em đã xây xong, nhà vệ sinh và phòng củi cũng đã làm xong.