Cuối cùng nhìn Tam Oa ăn no xong thì bà ấy mới an tâm.
Bà nội Chu không nghĩ ra rốt cuộc tại sao Trình Như Lan của hiện tại lại để bà gần gũi với mấy đứa cháu, gần đây Trình Như Lan thay đổi rất lớn, cũng không biết đã chịu kí©h thí©ɧ gì mà có sự thay đổi đến như vậy.
Nhưng chỉ cần cô đối xử tốt với lũ trẻ, bà cũng lười so đo.
Giống như bây giờ đã khá tốt, đâu như trước kia, mỗi lần Trình Như Lan đi họp chợ đều ném ba đứa trẻ ở nhà, mặc kệ không lo, nếu không phải là bà không đi làm, thỉnh thoảng trộm chạy qua chăm sóc chúng thì còn chưa biết mấy đứa nhóc sẽ thế nào đâu, không nghĩ tới bây giờ Trình Như Lan lại chủ động nhờ bà đến trông mấy đứa trẻ.
Bà nội Chu hỏi Đại Bảo, Nhị Bảo, ”Gần đây mẹ mấy đứa có đối tốt với các cháu không, có còn đánh đập nữa không?”
Đại Bảo Nhị Bảo ngoan ngoãn lắc đầu, thanh âm non nớt nói, “Bà nội ơi, mẹ đối xử với tụi con tốt lắm, nấu đồ ngon cho tụi con ăn, còn ôm rồi thơm má nữa!”
Hai nhóc con khoe khoang xong, nói mấy lời cuối còn có chút ngại ngùng.
Bà nội Chu phát hiện mấy đứa nhóc gần đây cũng có chút thay đổi, sắc mặt không vàng như nến giống hồi trước nữa, mặt nhỏ cũng bắt đầu có thêm chút thịt rồi.
Trong lòng bà có chút vui mừng, xem ra ba đứa nhóc gần đây ăn uống không tồi, Trình Như Lan không có bạc đãi cháu trai của bà.
Mà bên này Trình Như Lan đi bộ mất một giờ đường đất cuối cùng cũng đến huyện thành, mệt chết cô, đã rất lâu rồi cô không đi bộ xa như vậy, một chuyến này đúng là không dễ dàng mà, Trình Như Lan âm thầm cảm khái trong lòng.
Đến huyện thành rồi, Trình Như Lan đem cái sọt đựng một nửa gạo, một nửa bột mì, còn có trứng gà, cô muốn đi đổi toàn bộ thành tiền. Hiện tại trong tay cô đến một phân tiền cũng không có, cũng không biết nguyên chủ xài tiền kiểu gì, mỗi tháng chồng cô đều gửi mấy chục đồng về mà bay đâu đi hết.
Trong tay không có tiền, trong lòng cô lập tức không có cảm giác an toàn. Hiện tại cô lại không thiếu đồ ăn, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống sẽ có khen thưởng phong phú, cô tính vào thành đổi tiền, thuận tiện dùng gạo trắng để đổi thành lương thực thô, hẳn có thể đổi không ít.
Trình Như Lan đến chợ đen trước, hiện tại chợ đen quản lý lỏng lẻo, nhưng mà mấy năm sau tình huống sẽ khác.
Trình Như Lan bày gạo với bột mì ra, lập tức cả một đám người vây lại, sợ bỏ lỡ.
Hiện tại chợ đen khan hiếm lương thực, nên giá cả cao vô cùng! Một cân bán được sáu mao tiền, còn lương thực thô thì một cân chỉ có hai mao.
Nơi này của Trình Như Lan đều là gạo trắng, người thành phố hiện tại đều cần mấy thứ này, nhìn thấy Trình Như Lan lấy ra gạo trắng tinh cùng bột mì thì kích động vô cùng.
Hiện tại cho dù ở trong thành cũng rất khó mua được nhiều gạo, nói gì đến gạo trắng!
Nơi này của Như Lan có 30 cân gạo trắng, rất nhanh đã bán hết, được mười tám đồng tiền.