Một lát sau Như Lan lại nấu xong món trứng hấp, sau đó cũng nấu cơm xong rồi.
Không bao lâu sau, Trình Như Lan gọi lớn: “Ăn cơm thôi!”
Đại Bảo, Nhị Bảo vội vàng xếp chén đũa ra, Như Lan bưng mấy món ăn lên bàn, sau đó lấy cho hai anh em mỗi người một chén cơm, rồi lại múc một muỗng lớn trứng hấp vào chén của hai đứa nhỏ, nói hai đứa tự gắp thịt ăn. Còn cô bắt đầu cho nhóc út ăn cơm trước.
Như Lan đút cho nhóc con ở trong lòng ăn ba miếng thịt, đút thêm nửa chén trứng hấp và mấy muỗng cơm là thằng bé đã ăn no nê rồi.
Như Lan bắt đầu ăn cơm, cô cũng gắp vài miếng thịt kho tàu bỏ vào chén của hai anh em, hai đứa nhỏ ăn món thịt thơm phưng phức và trứng hấp, ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu, cuối cùng hai anh em mỗi người ăn một chén cơm trắng, nửa chén trứng hấp và rất nhiều miếng thịt kho tàu.
Sau khi ăn xong, Trình Như Lan sờ thử quần áo cô chuẩn bị cho ba anh em đang phơi ở ngoài sân, bây giờ thời tiết còn rất nóng nực, áo quần đều đã khô rồi, cô liền lấy vào thay quần áo cho chúng.
Buổi chiều hai anh em cơm nước xong liền đi thay quần áo, lúc sau mới hỏi, “Mẹ, tụi con có thể ra ngoài chơi không?”
Như Lan cho hai đứa mỗi đứa một viên kẹo đường, sau đó căn dặn nhớ phải cẩn thận.
Hai nhóc con vui sướиɠ cầm theo kẹo đường rồi chạy tới nhà ông bà nội, muốn rủ cả anh họ đi chơi.
Bọn họ vừa bước vào cổng, ông nội Chu Đại Trụ đã nhìn thấy, liền kêu hai nhóc con chạy tới, hỏi: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Hai nhóc con cười tươi như hoa, lớn tiếng đáp: “Ông nội, tụi con ăn rồi, bữa trưa ăn thịt kho tàu, còn có canh trứng, phải rồi, còn được ăn cơm tẻ nữa! Bây giờ mẹ đối xử với tụi con tốt lắm, còn may quần áo mới cho tụi con mặc, còn cho tụi con ăn đường với bánh quy nữa.”
Hai nhóc con bây giờ đều muốn khoe cho cả thế giới biết mẹ tụi nó hiện tại tốt đến mức nào, hai cái miệng nhỏ tranh nhau nói không ngừng.
Bà nội Chu đang ở trong phòng nghe thấy tiếng hai đứa cháu trai, cũng từ trong phòng ra xem, vừa ra liền nghe được mấy lời này, kinh ngạc không thôi.
Bà nội Chu bế lão nhị lên, kinh nghi nói: ”Mẹ con không đánh con, còn làm đồ ngon cho ăn ư?”
Hai nhóc con sợ ông bà không tin, liền khoe cục kẹo đường trong tay ra, còn chỉ vào quần áo mới mà tụi nó đang mặc trên người.
Ông nội Chu cùng bà nội Chu đều liếc nhìn nhau một cái, không biết tình huống hiện tại là như thế nào? Con dâu thứ ba đây là muốn làm gì? Hai ông mà thế nhưng không tin cô đổi tính, chỉ là cảm thấy có lẽ cô đang suy tính chuyện xấu gì đó.
Sự thật là Trình Như Lan trước kia quá nhiều tật xấu, mấy năm nay đều là loại đức tính đó, bình thường hai ông bà muốn thân cận với hai đứa cháu trai một chút cô cũng không cho, có đôi khi hai nhóc con đến nhà bọn họ ăn cơm, trở về còn bị cô đánh cho một trận, cho nên bình thường hai người nhìn mấy đứa nhóc đói bụng, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ cho tụi nó ít đồ ăn vặt, không dám để cho Trình Như Lan biết.
Đến nỗi vì sao hai ông bà nhường nhịn Trình Như Lan như vậy, một mặt là vì cô sinh cho Chu gia ba đứa cháu trai, mặt khác chính là lão tam hàng năm đều ở quân doanh không ở nhà, cô một thân một mình nuôi con, bọn họ đều cảm thấy thua thiệt cho cô.