Chương 49

Editor: Hannah

Thiệu Diệu Tông không có cách nào để phản bác, ngoan ngoãn đi đổ nước bẩn.

Khương Linh nhỏ giọng hỏi: "Thiệu Doanh Trưởng không có bất mãn?"

"Là người hướng nội." Đỗ Xuân Phân bất đắc dĩ lắc đầu.

Thiệu Diệu Tông dưới chân lảo đảo, cầm bồn chạy ra khỏi nhà.

Khương Linh gặp anh "hốt hoảng mà chạy", vạn phần muốn cười, "Không nghĩ tới Thiệu Doanh Trưởng còn có lúc như thế này."

"Nam nhân đều như vậy, sĩ diện tới chết, biết cũng không thể nói ra hết. Thái trại phó cũng thế." Đỗ Xuân Phân nói chắc chắn. Bởi vì nghe cô nấu món cá ăn thật sự rất ngon, lúc này Khương Linh không khỏi tin cô, "Tôi quay đầu thử lão Thái?"

Đỗ Xuân Phân bật thốt lên: "Đừng nhắc tới tôi!"

Khương Linh phốc tiếng bật cười: "Chị dâu thật biết đùa. Sợ tôi giống như Trần Nguyệt Nga, lão Thái học Khổng Doanh Trưởng tới tìm cô tính sổ?"

"Biết thì tốt."

Khương Linh: "Sẽ không. Chúng ta nói chuyện phụ nữ của người ta, ồn ào cũng tốt đánh nhau cũng được, nhưng không nên có liên quan tới mấy ông chồng. Liên quan tới mấy ông chồng thì ý nghĩa liền biến đổi."

"Cô rất thông minh!" Đỗ Xuân Phân khẽ gật đầu, không tiếc lời tán dương.

Khương Linh vừa muốn cười, nhất là biết cô nhỏ hơn cô ấy một tuổi, lại nhìn Đỗ Xuân Phân giả vờ làm người lớn, một dáng vết như ta là người từng trải. Không được, không được, nếu cười tiếp bụng chịu không được.

"Chị dâu muốn trồng rau thì có hạt giống rau chưa?" Khương Linh quyết định thay một chủ đề an toàn.

Đỗ Xuân Phân: "Mua ở Tân Hải. Bên tường trồng vài cây đậu cô-ve, cây đậu đũa, bí đỏ cùng dưa gang. Trong đất trồng dưa leo, cây cà, cây ớt và rau dền."

"Chị dâu chuẩn bị thật đầy đủ. Hôm qua vừa tới hôm nay đã nghĩ kĩ nên trồng thứ gì rồi."

"Từ nhỏ cùng sư phụ tôi học nấu ăn, chưa từng làm việc nhà nông được mấy ngày, tôi cũng là trồng linh tinh thôi." Cùng so sánh với chị dâu bác gái ở trong thôn, Đỗ Xuân Phân xác thực không hiểu. Nếu ra vẻ hiểu biết, quay đầu bị vạch trần, mặt đau vẫn là cô mà thôi.



Giả vờ làm cái gì.

Cho nên trừ phi rất cần thiết, Đỗ Xuân Phân lười phải nói dối.

Khương Linh không tin.

Cây đậu cô-ve có thể phơi khô. Cây đậu đũa phơi khô có thể đun sôi. Bí đỏ non xào rau, đến cuối thu thì có thể nấu cháo. Dưa gang có thể làm canh bí, có thể cắt miếng phơi khô để dành mùa đông ăn. Dưa leo có thể làm dưa leo trộn. Cây ớt nếu là cây ớt nhỏ cũng có thể phơi khô. Cây cà cũng có thể cắt miếng phơi khô. Rau dền có thể nấu mì, có thể xào ăn, cũng có thể phơi khô giữ lại.

Mỗi dạng cây trồng đều có thể ăn vào mùa đông. Mua lung tung thì làm sao có thể mua trùng hợp toàn đồ tốt như vậy được.

Khương Linh bội phục, vừa biết trồng trọt vừa biết săn bắt vừa biết làm cơm lại biết nuôi dạy trẻ nhỏ, nếu sau này có thể sinh con trai, coi như hoàn mỹ bội phần.

"Khi nào chị dâu trồng?" Khương Linh thuận theo cô hỏi.

Đỗ Xuân Phân: "Thiệu Diệu Tông trở về sẽ trồng luôn."

"Sao chị dâu lại gọi tên đầy đủ của Thiệu Doanh Trưởng vậy?" Buổi sáng Khương Linh nghĩ vậy thì hỏi.

Thiệu Diệu Tông mang theo chậu tiến vào.

Đỗ Xuân Phân nhìn anh: "Không gọi tên đầy đủ thì gọi là lão Thiệu?"

"Đừng gọi bậy!" Thiệu Diệu Tông phiền nhất khi người khác gọi anh là lão Thiệu, bất luận như thế nào nghe cũng giống như "Già trẻ".

Đỗ Xuân Phân đùa anh: "Tiểu Thiệu?"

"Anh cũng đã lớn lắm rồi."

"Già rồi?"

Thiệu Diệu Tông trừng cô, em không thể yên tĩnh một lát hay sao.



Đỗ Xuân Phân vội ho một tiếng, bóp cuống họng, trực giác Thiệu Diệu Tông không tốt: "Diệu Tông?" Thanh âm ỏn ẻn ỏn ẻn truyền vào trong tai, toàn thân Thiệu Diệu Tông nổi da gà: ". . . Đỗ Xuân Phân!"

"Xem đi." Đỗ Xuân Phân hai tay khoanh lại, biểu lộ bất đắc dĩ.

Khương Linh nín cười nói: "Gọi tên đầy đủ kỳ thật cũng rất dễ nghe."

"Đúng không." Đỗ Xuân Phân nói xong, đứng dậy, "Tôi đi lấy ít đồ."

Vào bên trong phòng lấy hạt giống rau, kim chỉ và quần bông trong ngăn tủ lấy ra.

Hạt giống rau đưa cho Thiệu Diệu Tông, Đỗ Xuân Phân dựa vào tường phòng bếp ngồi xuống, may quần áo cho mấy đứa nhỏ.

Khương Linh thấy cô ngồi xuống không thoải mái thì lại đứng, "Quần áo bị rách?"

"Không phải. Đứa nhỏ lớn nhanh, khâu bên trên háng quần."

Bốn đứa bé không hẹn mà cùng nhìn Đỗ Xuân Phân.

Đỗ Xuân Phân: "May quần áo cho các con, chớ quấy rầy mẹ, có chuyện tìm Thiệu Doanh Trưởng."

"Cha là Thiệu Doanh Trưởng?" Lúc đầu Điềm Nhi không biết, nghe Khương Linh kêu.

Đỗ Xuân Phân gật đầu một cái.

Điềm Nhi hiếu kì: "Doanh trưởng làm gì?"

"Làm quan."

Điềm Nhi mở to hai mắt: "Không đánh quỷ tử à nha?"

"Đánh!" Đỗ Xuân Phân không muốn cùng bé nói nhảm, nếu không đứa nhỏ hỏi mãi không xong, "Còn có để cho mẹ may quần áo hay không?"

Nhóc con phất phất tay nhỏ: "Tốt a, tốt a, mẹ khâu xong lại nói." Quay đầu lại tiếp tục cùng mấy em gái dồn đồi đất.