Editor: Hannah
Người bán hàng dùng dây cỏ bắt đầu xuyên qua người con cá, Đỗ Xuân Phân xách về nhà. Đi nửa đường nhìn thấy núi ở cách đó không xa, lại nhìn mặt trời, cách giữa trưa vẫn còn sớm, không có ý nghĩ khác thì không thể, trực tiếp lên núi.
"Em gái Xuân Phân, mua thức ăn à?"
Thanh âm chói tai vang lên, Đỗ Xuân Phân dừng lại, nhìn về phía tây, mấy người phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi dựa vào bức tường phía nam đang làm đế giày, trong đó một người chính là Trần Nguyệt Nga vợ Khổng Doanh Trưởng.
Đỗ Xuân Phân "Ừ" một tiếng liền đi.
"Đi làm gì thế?" Trần Nguyệt Nga tựa như rất quen thuộc mà hỏi.
Đỗ Xuân Phân nhíu mày, sau khi quay đầu cô đã khôi phục như thường, "Lên núi nhìn thử."
"Cô đi một mình?" Trần Nguyệt Nga dò xét nhìn Đỗ Xuân Phân một chút.
Mấy người khác hiếu kì, có một người phụ nữ nhịn không được hỏi: "Vị này là?"
"Nhìn tôi kìa, chỉ lo nói chuyện cùng em gái Xuân Phân. Vị này chính là vợ của Thiệu Doanh Trưởng - Đỗ Xuân Phân, nhà ở nông thôn, giống như Thiệu Doanh Trưởng, đã ly hôn, một người nuôi hai đứa bé."
Mấy người phụ nữ từ hiếu kì nháy mắt biến thành khinh thường hoài nghi cùng đồng tình.
Loại ánh mắt này Đỗ Xuân Phân không phải lần đầu nhìn thấy. Khi cô vừa ly hôn, trong tiệm cơm những người không biết chân tướng liền hoài nghi cô vi phạm vào bảy điều xấu của người vợ. Đỗ Nhị Tráng nhìn không được, mắng to chồng trước của cô là Trần Thế Mỹ, hoài nghi lại biến thành đồng tình.
Người ở tiệm cơm biết cô lợi hại, hoài nghi chồng trước không thể sống với cô là có thể thông cảm được. Hôm qua cô mới đến đây, mấy người kia vừa mới biết họ tên cô là gì đã có cái đức hạnh này, Đỗ Xuân Phân khó chịu, xem ra có vài người quân tẩu cùng những người nhiều chuyện ở thôn Tiểu Hà không khác biệt lắm.
Không thể tùy tiện trở mặt, Đỗ Xuân Phân nặn ra một tia cười: "Đúng, tôi có hai cô con gái, Thiệu Diệu Tông cũng hai bé gái. Các chị dâu cứ bận rộn tiếp, tôi lên núi."
Trần Nguyệt Nga kinh ngạc, chỉ nói thế rồi đi?
"Trên núi trừ cỏ cũng chỉ có cây, có cái gì tốt mà nhìn." Trần Nguyệt Nga không thả cô đi.
Đáy mắt Đỗ Xuân Phân hiện lên chán ghét, "Nhìn tình huống ở trên núi. Ngày nào mấy đứa bé không nghe lời chạy đi chơi mất, cũng biết đi chỗ nào để tìm." Gật đầu về phía mấy người một cái, liền đi về hướng bắc.
"Aiz ——" Trần Nguyệt Nga thấy cô đi ba bước thành hai bước, không nhịn được nhíu mày, " Em gái Xuân Phân này, gấp cái gì. Mọi người còn chưa nói chuyện xong, còn lạ gì ba cái vùng núi này."
Một người trong đó tò mò hỏi: "Quê quán cô ấy ở vùng núi? Dáng người ăn mặc phong cách tây, không giống lắm."
"Tân Hải không khác bên này lắm, phía nam là biển lớn, chỗ khác núi nhiều đất ít. Lại nói, dáng dấp tốt thì dùng làm được cái gì." Trần Nguyệt Nga nhìn về hướng Đỗ Xuân Phân đi, quần đen giặt phát sáng, mặc áo bông mỏng đã phai màu, "Quần áo như thế chúng ta đều có, bình thường cũng hay mặc. Nhưng cô ấy vừa kết hôn cùng Thiệu Doanh Trưởng, không nói phải mặc quần áo kết hôn, thì cũng không nên mặc quần áo như thế. Chỉ cần có điều kiện, có cô dâu trẻ tuổi nào không muốn đẹp."
Có người phụ họa: "Đúng vậy. Nếu không phải bởi vì không sinh ra con trai, bằng vào tướng mạo của cô ấy người ta sao lại li hôn. Nhưng Thiệu Doanh Trưởng có hai người con gái, muốn cưới cũng nên tìm người sinh được con trai."
Trong lòng Trần Nguyệt Nga tự nhủ, cô là chưa thấy qua con gái Thiệu Doanh Trưởng, nếu không sẽ không nói như vậy, "Con Thiệu Doanh Trưởng còn nhỏ, muốn nhanh chóng tìm mẹ mới cho con."
"Đúng. Nếu không thì cưới một gà mái không đẻ trứng làm gì." Lại có người nói tiếp vào.
Bước chân Đỗ Xuân Phân dừng lại, nhịn, nhịn, lại nhịn bà đây cũng không phải là Đỗ Xuân Phân.
Quay đầu trở về, trong lòng bỗng nhiên có một chủ ý.
Nhặt nhánh cây thật dài, Đỗ Xuân Phân đi bên cạnh bụi cỏ gõ gõ đập đập đi về hướng trên núi, nhìn thấy một chuỗi phân, dừng lại, thế mà lại là lợn rừng.
Đỗ Xuân Phân chuyển qua đi về hướng bắc, lách qua nơi lợn rừng đã gây họa.
Đi hơn hai mươi mét, nghe được tiếng "Tất tiếng xột xoạt tốt", Đỗ Xuân Phân nhìn bốn phía một chút, tìm tới chỗ một gốc cây già trăm năm. Nhặt một cục đá bỏ vào trong túi quần, mang theo cá leo lên cây, treo cá trên chạc cây, lại lấy ná cao su ở thắt lưng ra.
Bắn về phía bụi cỏ đang lắc lư một chút, lộ ra mấy cọng xinh đẹp lông vũ, Đỗ Xuân Phân nắm cỏ tranh, vài lần trở tay đã trói gà rừng ném trên mặt đất. Giương mắt nhìn nhà ngói gạch xanh thấp bé dưới núi, cười lạnh một tiếng, không thu thập các ngươi thì bà đây là con mèo bệnh.
Lại lần nữa leo lên cây, ná cao su bắn loạn một hồi, bụi cỏ lại nhúc nhích. Đỗ Xuân Phân ngừng thở, lấy ra cục đá cuối cùng, kéo ná cao su, bịch một tiếng, mang theo cá nhảy xuống.
Đỗ Xuân Phân nhìn hai con gà trống rừng béo nung núc, cực kì hài lòng đi xuống núi.