Editor: Hannah
Đỗ Xuân Phân chuyển hướng nhìn sang Thiệu Diệu Tông, ánh mắt của cô ta sao thế. Mặt mày Bình Bình cùng An An rõ ràng giống như anh mà. Còn Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ giống y như cô.
Sắc mặt Thiệu Diệu Tông không được tốt, cố ý nói: "Chị dâu, đây là chị cả Thiệu Nhất Bình, đây là bé hai Thiệu Nhất An. Tôi đặt tên cho hai bé, ngụ ý cả đời bình an."
Nụ cười Trần Nguyệt Nga ngưng lại, không dám tin tưởng nhìn đứa bé bên cạnh một chút: "Thiệu Nhất Bình? Thiệu Nhất An?"
Đỗ Xuân Phân lập tức muốn cười ha ha, này thì tự cho là đúng nè.
"Điềm Nhi, Tiểu Mỹ, chào bác gái." Bên trong lời nói chất đầy ý cười.
"Bác gái!"
Sắc mặt Trần Nguyệt Nga càng thêm đặc sắc.
Đỗ Xuân Phân không chê làm lớn chuyện, nói tiếp: "Chị dâu, tên của hai đứa bé này là em đặt, hợp lại là ngọt ngào. Gọi là Mỹ Mỹ giống như gọi em gái, em sợ nhầm với An An, liền gọi là Tiểu Mỹ. Êm tai không?"
"Đẹp, tên rất hay." Trần Nguyệt Nga nặn ra một nụ cười.
Đỗ Xuân Phân nhìn cửa cổng đang mở rộng, không ngừng cố gắng: "Chị dâu, vào bên trong phòng ngồi."
"Không không, mọi người cứ bận rộn đi. Vừa tới thì phải thu dọn, lần sau nói tiếp." Nói xong thì xoay người rời đi luôn.
Điềm Nhi buồn bực: "Mẹ, bác gái bị sao thế?"
Bước chân Trần Nguyệt Nga lảo đảo, chạy chậm chuồn đi.
Đỗ Xuân Phân quay đầu nhìn Trần Nguyệt Nga, người đã chui vào trong nhà, "Sợ là có đồ không sạch sẽ, vội vã muốn đi nhà xí."
Thiệu Diệu Tông nhịn không được nhìn Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân trợn to mắt, tôi nói sai à? Không phải anh bảo tôi cứ nói sao.
Không sai.
Thiệu Diệu Tông cũng muốn nói. Chỉ là vừa nghĩ nhà anh và Khổng Doanh Trường chỉ cách nhau một nhà khác ở giữa, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, chơi cứng quá thì trên mặt mọi người đều rất khó coi.
"Đừng cùng trẻ con nói những thứ này, các bé còn nhỏ, không hiểu."
Điềm Nhi không khỏi nói: "Con hiểu, đi nhà xí là đi ị đi tiểu."
Hô hấp Thiệu Diệu Tông dừng lại một chút, nghiến từ trong hàm răng ra bốn chữ, "Điềm Nhi thông minh."
Đỗ Xuân Phân muốn cười, đáng đời! Để cho anh thích dạy dỗ.
"Điềm Nhi, chúng ta trở về phòng thu dọn đồ đạc, nhìn nơi các con sẽ ngủ nào."
Thiệu Diệu Tông định bảo cô một đêm không ngủ, nên đi nghỉ, lời đến bên miệng thì nuốt trở về, đi theo sau giúp cô thu dọn.
"Trong cái sọt nặng như vậy là bỏ cái gì thế?" Thiệu Diệu Tông đem quần áo cầm lên, nhìn thấy đồ vật dưới đáy sọt, há hốc mồm, "Cung —— cung tiễn? cô, cô, mang theo cái này làm gì?"
Đỗ Xuân Phân cúi đầu nhìn, cung tiễn rất tốt, "Bắt gà rừng và thỏ hoang chứ sao."
Thật là đồ đần, cái này mà cũng không hiểu.
"Cô —— còn có thể đi săn?" Thiệu Diệu Tông một lời khó nói hết mà nhìn cô, cô sẽ không kiêm chức thổ phỉ luôn chứ.
Đỗ Xuân Phân gật đầu: "Đúng. Mua dầu cần phiếu, mua thịt heo cũng cần phiếu. Không có thức ăn mặn thì sao nuôi mấy đứa bé lớn được."
"Thế nhưng, nhưng ——bộ đội chúng ta không cho đi săn." Kỳ thật Thiệu Diệu Tông muốn nói, không có phụ nữ đi săn. Lời này Đỗ Xuân Phân khẳng định không tiếp thu vào.
Đỗ Xuân Phân cười nhạo một tiếng: "Đừng lừa tôi. Đừng cho là tôi không biết bộ đội các anh có khẩu hiệu, để động thực vật hoang dã tham gia kiến thiết chủ nghĩa xã hội. Thiệu Diệu Tông, anh có dám thề với trời, anh chưa từng đi săn?"
Đâu chỉ là đi săn.
Thời kì khó khăn hai năm trước, Thiệu Diệu Tông phải đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù, còn đã móc hang chuột. Bởi vì chỗ ở của anh không có rừng rậm cùng sông hồ, muốn có cá ăn, muốn ăn thịt hươu thịt thỏ cũng không có chỗ mà tìm.
Đỗ Xuân Phân cầm cung tiễn.
Thiệu Diệu Tông nhìn thấy tận cùng bên trong sọt còn có một cái ná cao su rất lớn, đau đầu hỏi: "Ná cao su cũng để đi săn?"
"Săn gà. Bắn vào đầu, bắn một phát trúng luôn."
Thiệu Diệu Tông từ bỏ việc thuyết phục cô, quyết định nhìn một cái sọt khác.
Khẳng định còn kinh hỉ chờ anh.
Lấy quần áo ở bên trên đang che xuống, là cuộn vải mới tinh và một bao đường đỏ. Thiệu Diệu Tông thở dài một hơi. Lấy ra hai cái này ra, lọt vào trong tầm mắt lại là một tấm lưới đánh cá.
Thiệu Diệu Tông khẽ cắn môi, trên môi truyền đến cảm giác đau xót, xác định đây không phải là nằm mơ, "Đỗ Xuân Phân, làm sao cô biết nơi này có sông?"
"Rừng sâu núi thẳm nhất định sẽ có nước. Nơi thiếu nước thì núi sẽ không thể nuôi cây nổi. Lại nói, trừ Tây Bắc, chỗ nào cũng đều có nước." Đỗ Xuân Phân cầm lưới đánh cá, "Tôi đã đoán đúng. Trên đường tới đây anh đã nói, có thể ở bờ sông giặt quần áo. Về sau khi giặt quần áo sẽ tung lưới, giặt xong quần áo, cá cũng đã vào lưới, cái gì cũng không bị trễ nãi."
Thiệu Diệu Tông nghĩ anh lấy đá đập chân mình, muốn tìm cớ.
"Bộ đội không cho phép bắt cá."
"Có văn bản quy định rõ ràng không?"
Thiệu Diệu Tông nghẹn lời, người dân bụng ăn không no, chỉ trông đợi vào tìm cỏ dại, bắt cá để nhét đầy cái bao tử. Sao có thể có quy định hại mạng người như vậy.