Editor: Hannah
Điềm Nhi mở to hai mắt linh động, "Cha, đi chỗ nào?"
"Về nhà."
Thời điểm Đỗ Xuân Phân ly hôn, hai đứa nhỏ còn không nhớ mọi chuyện, lại qua hơn nửa năm, Điềm Nhi sớm quên bà nội nhà bé rồi.
Nhà Thiệu Diệu Tông, Đỗ Xuân phân đã đề cập qua, nhưng Điềm Nhi ngủ một giấc liền quên.
Trong lòng Điềm Nhi nhà chỉ có một nơi, "Nhà bà ngoại sao?"
Trong lòng Thiệu Diệu Tông tự nhủ, nhà bà ngoại còn không thể quay về, "Nhà cha. So với nhà bà ngoại tốt hơn." Nhìn Bình Bình cùng An An, "So nhà ông bà nội càng tốt hơn. Là nhà của chúng ta."
Điềm Nhi ngọt ngào nói: "Con yêu thích nhà chúng ta."
Thiệu Diệu Tông nhìn thấy đáng vẻ của bé vui vẻ cũng cười. Nói với bốn đứa bé: "Đến nhà chúng ta, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn mua gì thì mua cái đó. Cha cùng mẹ có tiền."
Đỗ Xuân Phân nuốt lời ra tới bên môi, mẹ có tiền.
Liên trưởng chú ý cô bỗng nhiên nhúc nhích, nhìn thấy cô còn chưa ngủ: "Chị dâu, sao lại không ngủ một lát?"
Đỗ Xuân Phân không sợ việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài, nhưng cũng không thể phàn nàn trước mặt thuộc hạ. Nếu không cũng làm cô có nhiều việc, ngày nào đó đánh Thiệu Diệu Tông, cô nói không đánh cũng không ai tin.
Đỗ Xuân Phân nói bậy: "Đang nghĩ người nhà mẹ đẻ của tôi."
Gió nhẹ đêm lời nói Đỗ Xuân Phân truyền lại, Thiệu Diệu Tông suýt nữa tự cắn vào lưỡi, nghĩ người nhà mẹ đẻ của cô mắng cô à.
Đỗ Xuân Phân nói xong, liền nghĩ thím hai cô mắng thế nào.
Thật tình không biết thím hai Lâm Hương Lan đang mơ hồ.
Tiểu Hà Thôn cách Tân Hải cũng gần, người phát thư xuống nông thôn đưa thư sẽ đưa Tiểu Hà Thôn trước.
Thời tiết này đội sản xuất không có nhiều việc, Đỗ Xuân Phân dẫn con đi, chú hai thím hai của cô rảnh rỗi, liền bưng bát điểm tâm ra ngoài ăn, thuận tiện cùng hàng xóm huyên thuyên linh tinh.
Nói chuyện đang rôm rả, người phát thư hô to: "Đỗ Quảng Nguyên, Đỗ Quảng Nguyên?"
Thôn trưởng không biết khi nào Đỗ Xuân Phân đi, cô còn nói trước khi đi đã gửi thư, vì biết chuỵên này, thôn trưởng mấy ngày nay ăn cơm xong sớm liền chạy tới nhà chú hai của cô.
Trong lòng thôn trưởng hơi hồi hộp, trong giây lát nghĩ đến Đỗ Xuân Phân đã đi, tương đương với con của ông được chuyển chính thức, vui vẻ muốn cười, tại phải ngăn miệng lại không dám cười, một mặt vặn vẹo chỉ vào chú hai Đỗ: "Hắn ta chính là Đỗ Quảng Nguyên."
"Đỗ Quảng Nguyên, thư của ông."
Chú hai Đỗ kỳ quái: "Ai viết thư cho tôi."
"Nhìn thì chẳng phải sẽ biết hay sao."
Chú hai Đỗ mặc dù chỉ học mâdy năm tư thục, nhưng đọc thư cũng không có vấn đề, "Tôi xem một chút. Nhà chúng ta không có ngươi thân ở nơi khác."
Trong lòng thôn trưởng hiếu kì như bị mèo vuốt, đi qua nhìn thư mở ra có viết, "Chú hai, khi chú thấy phong thư này, cháu đã đi."
"Đi rồi?" Bác gái Vạn hàng xóm nghe không hiểu, "Ý gì?"
Đỗ Quảng Nguyên chú hai Đỗ cũng muốn hỏi.
Thôn trưởng nhìn thư một chút: "Cùng với chồng cô ấy đi."
Thím hai Lâm Hương Lan kỳ quái: "Chồng Xuân Phân ở đâu ra ?"
Thôn trưởng không dám nói thật, đệm một câu vớ vẩn: "Biết trong tiệm cơm, là sĩ quan. Theo quân. Thím hai, ý tứ của bà, là bà không biết?"
"Tôi —— tôi hôm qua còn nói cho ông, hôm nay ra mắt cùng cháu trai tôi. Nếu biết, tôi có thể hứa hôn một cô gái với hai nhà được sao, một nhà trong đó còn là cháu trai tôi? !" Lâm Hương Lan vừa nghĩ tới một nhà chị bà hôm nay sẽ tới, lập tức vừa tức vừa gấp nhảy tưng tưng mà đáp, "Lúc nào đi? Trên thư nói thế nào? Có nói đi tới chỗ nào hay không?"
Thôn trưởng thoạt đầu không rõ, không muốn gả thì có thể thương lượng lại, làm gì lén lút mà đi.
Lại nhìn thư, trong lòng thôn trưởng nghi hoặc được giải đáp. Có một người thím hướng về nhà mẹ đẻ như thế, đổi là ông thì có cơ hội cũng đi thẳng. Không thể vừa ra ổ báo lại tiến vào ổ sói. Cho dù tránh thoát sài lang được, vạn nhất phía trước vẫn còn hố chờ cô xử lý đấy.
Khi ở giữa Đỗ Xuân Phân cùng một nhà Đỗ Quảng Nguyên, thôn trưởng không hề nghi ngờ đứng về phía Đỗ Xuân Phân, cũng không cho cặp vợ chồng Đỗ Quảng Nguyên giữ lại mặt mũi: "Đi chỗ nào cô cũng không biết, trụ sở giữ bí mật. Xuân Phân nói không nói cho cặp vợ chồng các người, là vì Lâm Hương Lan bà làm việc quá mức. Giới thiệu cho cô ấy người kia, hết ăn lại nằm cái gì cũng có, chính là không làm chuyện con người làm."
Đỗ Quảng Nguyên cuống quít đem thư cất lại.
"Thôn trưởng nói thật?"
Bác gái Vạn là vợ người bác của Đỗ Xuân Phân. Trước kia nhà nghèo, thường xuyên mượn phiếu lương của Đỗ Xuân Phân. Có thì trả, không có Đỗ Xuân Phân cũng không cần. Bác gái Vạn thẹn trong lòng, cho nên đối với Điềm Nhi Tiểu Mỹ đặc biệt tốt. Hai đứa bé đi tới nhà bà chơi, chơi vui quên về nhà sẽ ăn ở nhà bà.
Bác gái Vạn nghe xong lời của thôn trưởng, tức giận nói, "Các người thật sự giới thiệu cho Xuân Phân một tên du thủ du thực, Xuân Phân bất đắc dĩ mới phải đi?"