Chương 23: Về Nhà

Thiệu Diệu Tông cay mũi, trong lòng âm ỉ đau, cuống quýt nhìn về phía con: "Bình Bình, chúng ta cùng nói hết được không?"

Đại Ny nghẹ nhàng gật đầu, thử thăm dò nói: "Con tên Thiệu Nhất Bình, em tên là..."

Điềm Nhi ngồi cạnh bé, liền ghé vào tai nói thầm, "Thiệu Nhất An."

"Em tên Thiệu Nhất An. Cha..."

Điềm Nhi: "Thiệu Diệu Tông."

"Cha Thiệu Diệu Tông, mẹ Đỗ Xuân Phân." Đại Ny nói xong lo lắng nhìn về phía cha mẹ.

Đỗ Xuân Phân dựng ngón tay cái: "Lợi hại quá. An An, đến lượt con."

Cô bé sợ đến mức nắm chặt tay chị gái.

Thiệu Diệu Tông nghẹn ngào, khó chịu nhất là muốn khóc nhưng không khóc được.

Đỗ Xuân Phân: "An An đừng khẩn trương. Bình Bình, em còn nhỏ, con hiểu rồi dạy lại em nhé."

Tiểu Mỹ ngồi cạnh Nhị Ny, nghe vậy nghiêng đầu nhìn Nhị Ny vẫn căng thẳng sợ sệt, "Em ơi, không sợ, không sợ, nói theo chị nào."

Thiệu Diệu Tông không nhịn được hỏi: "Bốn đứa rốt cuộc ai sinh sáng ai sinh chiều đây?"

Đỗ Xuân Phân: "Chuyện nhỏ này cứ kệ tụi nhỏ thôi."

Vốn anh định nói thêm, nhưng thấy con gái nhỏ mở miệng be bé nói: "Con tên là ... Thiệu Nhất An?" Lo lắng nhìn cha, chỉ sợ nếu cha nói không được thì liền khóc luôn.



Thiệu Diệu Tông đau lòng, cũng nén lại mỉm cười cổ vũ: "An An thông minh, nói một lần đã đúng rồi, nói hết cả câu nhé."

Tiểu Mỹ học chị gái, ghé vào tai Nhị Ny thầm thì.

Nhị Ny nhỏ giọng nói: "Con tên Thiệu Nhất An. Chị là Thiệu Nhất Bình. Cha là Thiệu Diệu Tông. Mẹ Là Đỗ Xuân Phân."

"Giỏi quá!" Đỗ Xuân Phân cho bé một tràng pháo tay, "Bốn đứa các con thật thông minh, không hổ con mẹ sinh mà. Thiệu Điềm Nhi!"

Điềm Nhi đáp đến to: "Dạ!"

Nhân viên đường sắt cũng bị dọa sợ. Nhận ra chỉ là cô bé con có kiểu đầu quả táo, mắt đen lúng liếng, tóc đen nhánh, mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vừa xinh vừa đáng yêu, quay ra hỏi: "Đang chơi gì vậy?"

Điềm Nhi: "Mẹ gọi con ạ!"

"Em sẽ bảo cháu nó nói nhỏ lại." Đỗ Xuân Phân nói.

Không phải lễ tết gì cả, một đoàn Đỗ Xuân Phân đi tới thành phố nhỏ, ít người ở, cho nên toa này chỉ có một nhà 6 người họ. Không ai trách cứ, nhân viên cũng rất hào phóng nói: "Không sao cả. Trên tàu không được thoải mái, ít khi thấy đứa nhỏ nào dồi dào tinh thần như vậy." Xoa cái đầu nhỏ của Điềm Nhi. "Đúng là cô bé xinh đẹp."

Điềm Nhi cười đáp: "Cảm ơn chị."

"Chị gì chứ! Gọi là dì." Tiếp viên phì cười.

Điềm Nhi lắc đầu: "chị, chị xinh đẹp."

Tiếp viên cười ngặt, ánh mắt cũng có ý cười, "Thật là tiểu cô nương miệng ngọt."

Điềm Nhi: "Bời vì em tên Điềm Nhi mà."



Tiếp viên ngạc nhiên nhìn Đỗ Xuân Phân, sẽ không trùng hợp vậy chứ. Đỗ Xuân Phân gật đầu.

Tiếp viên không khỏi nói:" Người cũng như tên, thật tốt."

"Cảm ơn chị."

Tiếp viên bật cười rời đi.

Thiệu Diệu Tông thu hồi ánh mắt nhìn tiếp viên, liền thấy vẻ hâm mộ của hai con gái. Anh hỏi: "Điềm Nhi không sợ người lạ?"

Đỗ Xuân Phân muốn hỏi sao tự nhiên lại hỏi cái này, rồi nhìn thấy Bình Bình An An liền hiểu rõ, "Mỗi ngày đều theo em đến khách sạn luyện ra được. Về sau để Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ dẫn Bình Bình và An An đi chơi, qua vài ngày tụi nhỏ sẽ giống nhau thôi. Điềm Nhi."

"Mẹ" Điềm Nhi che miệng lại nhỏ giọng trả lời.

Đỗ Xuân Phân bật cười: "cũng thông minh đấy. Chúng ta bây giờ với cha con là người một nhà, Bình Bình, An An và Tiểu Mỹ giống như nhau, đều là người thân của con. Về sau mà có người dám bắt nạt mấy đứa, biết phải làm gì chứ?"

Điềm Nhi giơ nắm đấm nhỏ của mình ra, "Đánh hắn!"

Thiệu Diệu Tông nhíu mày, định nói xen vào liền nghe Xuân Phân nói tiếp: "Tiểu Mỹ, có người bắt nạt Bình Bình và An An, con làm gì?"

"Đánh hắn!" Tiểu Mỹ cũng lắc lư nắm tay bé của mình.

Đỗ Xuân Phân vừa lòng: "Nếu người lớn bắt nạt các con, hai đứa đánh không lại thì sao?"

Điềm Nhi nhíu mày suy nghĩ.

Đỗ Xuân Phận: "Con cùng Tiểu Mỹ đánh không được, để cho Bình Bình An An cùng hỗ trợ. Bình Bình, An An, về sau có ai bắt nạt bốn chị em các con, cùng nhau đánh hắn. Đánh hắn rồi thì sau này thấy các con thì hắn chỉ dám đi đường vòng thôi."