Chương 20: Về Nhà

Chị Trương ra hiệu với cô, ý bảo cô dừng được rồi.

Đỗ Xuân Phân buông đòn gánh, tính nghỉ ngơi một lát thì bên ngoài đã truyền tới tiếng xe ô tô.

Chị Trương chạy ra, "Xuân Phân, đến rồi, đến rồi."

Xuân Phân đem đồ đạc để lên sau xe, rồi nhấc cả con lên đó, cho Thiệu Diệu Tông ngồi phía sau trông mấy đứa nhóc luôn, còn cô thì chạy lên phía trên ngồi ghế phó lái với Lý Đức Khánh.

Chị Trương dở khóc dở cười, kéo kéo Xuân Phân, nào có người nào làm mẹ làm vợ vậy chứ.

"Chị à, chị đến giờ đi làm rồi đó." Xuân Phân phất tay, "Đừng quên đưa thư cho Nhị Tráng. Tên tiểu tử Nhị Tráng đó có khóc lóc với chị cũng đừng nói cho cậu ta em đi đâu nhé."

Trương Liên Phương nghĩ tới người nhà họ Đỗ, nhịn không được thở dài: "Chị cũng nào biết các em đi chỗ nào. Trên đường nhớ cẩn thận, sắp xếp ổn thỏa thì gửi thư về cho chị." Rồi nói sang Diệu Tông: "Mẹ con Xuân Phân chị giao cho em. Tiểu Thiệu, em đừng làm chị thất vọng nhé."

Thiệu Diệu Tông trịnh trọng hứa hẹn: "Em sẽ không!"

Phải nói trước kia đúng là anh co chút lo lắng, nhưng bây giờ khi nhìn tới con gái của Xuân Phân mặc quần đen áo khoác đỏ tuy hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, không chút bụi bẩn, anh nguyện tin tưởng, để con gái đi theo cô sẽ tốt hơn so với ở cùng mẹ ruột.

Trong lòng chị Trương, Thiệu Diệu Tông là người nhân hậu, vì vậy tin lời anh: "Chuyện này đừng nói trước với cha mẹ em."

"Em biết ạ." Thiệu Diệu Tông nghĩ là cô ấy lo lắng người Đô gia sẽ tìm tới cha mẹ anh đòi người, "Chị à, bọn họ nếu tìm chị, chị không cần khách khí với họ."



Chị Trường cười cười, "Bọn họ dựa vào cái gì đến tìm chị chứ. Lão Lý, thời gian không gấp gáp, anh cứ lái từ từ."

Lý Khánh Đức gật đầu, đưa hai người đi đăng kí kết hôn.

Sau khi hai người nhận "Giấy khen", Lý Khánh Đức liền đưa họ ra thẳng nhà ga, giúp gia đình mới lên tàu anh liền lái xe về nhà.

Đỗ Xuân Phân chưa từng ngồi tàu hỏa, nhìn bên ngoài thấy rộng rãi, nghĩ rằng bên trong cũng rộng như vậy. Hóa ra đồ đạc của cô cũng chỉ có thể để trên giá hành lý trên cao. Sắp xếp một hồi, cả người cô nhễ nhại mồ hôi, nhịn không được than: "Thực là như đi chạy nạn."

Thiệu Diệu Tông cười, hóa ra em còn biết điều đấy.

Đỗ Xuân Phân nhíu mày một cái.

Anh liền hoảng hốt

"Nhiều con như vậy, đặc biệt là Đại Ny Nhị Ny..."

Thiệu Diệu Tông không dám nghe cô nói tiếp, đứng lên hỏi: "Em có khát không? Anh đi lấy nước."

Cô phì cười nhìn anh: "Các con chắc khát rồi."

Diệu Tông mua hai hàng ghế, cô để bốn đứa bé ngồi một hàng ghế, còn cô ngồi đối diện, hất cằm về mấy đứa nhóc, "Các con đói chưa? Trong túi của mẹ có trứng luộc."

Xuân Phân đã chuẩn bị hoa quả sấy, bánh gạo, các đồ ăn vặt khác, nhưng chị Trương nói mấy thứ đó không dinh dưỡng, nên đem toàn bộ trứng trong nhà đi luộc rồi nhét vào túi của cô.



Đại Nha Nhị Nha lắc lắc cái đầu nhỏ. Còn Đại Ny Nhị Ny liếʍ liếʍ khóe miệng nhưng không dám gật đầu mà cũng chẳng dám hé răng. Diệu Tông nhìn thấy phản ứng của con, trong lòng khó chịu. Xuân Phân đưa cho anh bốn quả trứng để anh bóc: "Anh ăn lòng đỏ, để các con ăn lòng trắng."

"Em không ăn à?" Diệu Tông hỏi.

Đỗ Xuân Phân: "Em không ăn. Lòng đỏ ăn không ngon."

Cạn lời. Anh thật muốn đắp cả mấy quả trứng lên mặt cô luôn.

Cô thấy anh bất động, nghĩ là anh không muốn ăn, liền cố ý kích bác: "Anh không biết bóc trứng à?"

"Anh ... Biết!" Diệu Tông gằn từng chữ một.

Đỗ Xuân Phân nhíu mày, người này sao hỉ nộ bất thường vậy. Sẽ không có đam mê đánh vợ đấy chứ. Nhưng sư phụ cô đã nói, bánh bao nhân thịt người ăn không có ngon, cô cũng không muốn làm bánh bao thịt người đâu.

Thiệu Diệu Tông bất giác thấy lạnh sống lưng, "Em có lạnh không? Hay đóng cửa sổ lại nhé."

"Anh lạnh à?" Xuân Phân đóng cửa sổ lại, "Cửa sổ tàu hỏa mở to vậy, không sợ người ta nhảy xe hay sao?"

Diệu Tông quay qua nhìn cô "Nhảy xe?"

"Là trốn vé đó."