Chương 18: Kết Hôn

Nhà ba người cùng nhìn về cô.

Thiệu Diệu Tông bị sự thẳng thắn của cô dọa sợ.

Hai đứa bé thì thấy kì quái, mẹ của ai?

Xuân Phân vẫy tay với Đại Nha Nhị Nha nhà mình, hai con nhóc đứng dậy chạy tới, "Đây là con gái của mẹ. Quần áo của hai em đẹp lắm phải không? Mẹ của con không chăm sóc các con, cha con liền tìm cho hai đứa một người mẹ mới, chính là mẹ đây." Cầm lấy bộ quần áo mới trong cái sọt, "Đây là mẹ mua cho hai đứa đó."

Mắt hai đứa nhóc sáng lên.

Đại Nha cùng Nhị Nha cùng cầm bộ quần áo trên tay Xuân Phân, gọi: "Mẹ!"

"Của các con ở trong sọt kia." Cô chỉ cho hai đứa xem.

Hai nha đầu nhảy lên, chạy đến đó khoa chân múa tay.

Xuân Phân: "Bỏ xuống đã. Lát nữa ngồi lên đó, mẹ đưa hai đứa xem tàu hỏa. Lại đây, mẹ còn chưa nói hết."

Hai nhóc rất nghe lời chạy về.

"Đây là cha mà mẹ tìm cho hai đứa, không phải là do bà ngoại tìm về." Cô chỉ về phía Thiệu Diệu Tông.

Hai cô bé ngẩng đầu lên, cao thật đó. Đánh người nhất định rất đau.

"Cha là người tốt, có thể bảo vệ các con, rất rất lợi hại, tham gia quân ngũ, còn từng đánh quỷ dữ đó."

Thiệu Diệu Tông nhắc nhở: "Chưa từng đánh quỷ dữ."

"Dương quỷ tử!" Cô nói



(洋鬼子、Dương quỷ tử: Là một từ lóng của TQ ý chỉ người nước ngoài theo nghĩa miệt thị - Theo wikipedia)

Diệu Tộng cạn lời.

Chị Trương cười lớn thành tiếng.

Mặt anh đỏ ửng lên lẩm bẩm nói: "Vậy chú từng đánh quỷ."

Hai đứa bé kinh hô một tiếng, không phải kẻ xấu xa!

Anh sững sờ trước ánh mắt đơn thuần của hai đứa nhỏ.

Chị Trương cười giải thích: "Xuân Phân thường hay dẫn hai đứa đi xem phim đánh quỷ đó."

Xuân Phân nói: "Gọi cha đi."

Hai đứa giọng lanh lảnh gọi to: "Cha!"

Thiệu Diệu Tông ngẩn người, vội vàng phản ứng lại làm cho hai con gái gọi mẹ,

Hai nha đầu nhìn nhìn Xuân Phân rồi không khách khí mà quay đầu đi, chỉ cho cô nhìn cái gáy.

Anh xấu hổ, ấp úng nói: "Hai đứa, hai đứa rụt rè."

"Là gì ạ?" Đại nha đầu tò mò hỏi.

Xuân Phân: "là nhát gan, bị mẹ của hai đứa trước kia dọa rồi."



Chị Trương không khỏi nhìn về Diệu Tông. Anh sắc mặt khẽ biến, muốn nói cái gì đó, miệng giật giật, cuối cùng không nói gì cả. Nhưng cũng không tán đồng với Xuân Phân.

Đại Nha đầu không hiểu ý của người lớn ngập ngừng hỏi: "Mẹ cậu ấy không tốt ạ?"

"Đó là mẹ kế." Cô khổng để Thiệu Diệu Tông có cơ hội mở miệng: "Người cha này của hai đứa mới tìm mẹ để làm mẹ của hai cậu ấy. Mẹ như thế nào?"

Hai đứa nhóc ôm lấy chân Xuân Phân làm nũng: "Mẹ là tốt nhất!"

"Cha của hai cậu ấy là người cha tốt, làm cha của hai con. Mẹ của các con là người mẹ tốt, nên làm mẹ của hai cậu ấy. hiểu chưa?"

Hai đứa bé đã hiểu ra.

Cô nói tiếp: "Về sau chúng ta một nhà sáu người sống cùng nhau. Đi đến một nơi rất xa, rời xa người cha xấu xa kia của các con, cũng rời xa người mẹ không tốt của hai cậu ấy."

Hai nha đầu nói tiếp: "Mẹ ơi, vậy người kia là bố dượng à?"

"Phải rồi, người trước kia là bố dượng. Còn đây mới là cha ruột." Cô nói đến trôi chảy, mặt không đỏ tâm không loạn, mắt không chớp lấy một cái. Diệu Tông nhịn không được nhìn về phái chị Trương. Chị Trương cũng muốn khuyên cô đừng nói vậy. nhưng không nói như vậy thì khi họ kết thành gia đình, cũng không thể để mấy đứa nhỏ nhớ đến mấy hạng người kia đi. Hơn nữa là mấy người đó không cần con. Một vì tiền đồ, một vì tình nhân, chỉ hận không thể xóa đi từng kết hôn.

Chị Trương nói: "Xuân Phân nói phải. Đại Ny, Nhị Ny, đi theo mẹ mới, mỗi ngày đều được ăn ngon, ăn no."

Hai đứa quay lại.

Xuân Phân tiếp lời: "Mỗi ngày đều được ăn thịt."

Hai đứa nhìn Diệu Tông.

Trong lúc mấu chốt thế này, anh không thể nói đừng nghe người mẹ chưa chính thức của các con nói bậy. Nên đành trái lương tâm gật đầu: "Phải."

Hai đứa bé cùng kêu lên: "Mẹ!"