Thiệu Diệu Tông vội vã nói: "Anh có quần áo rồi."
Cô đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới: "Hôm qua anh mặc một bộ kiểu dáng áo Tôn Trung Sơn, hôm nay vẫn kiểu dáng như vậy, ngày maii anh đi đăng kí kết hôn với em cũng định mặc như vậy sao?"
Thiệu Diệu Tông mở miệng, tính nói để anh tự mua, nhưng anh bây giờ ngay cả 100 đồng cũng không có. Tình hình không khả quan chút nào, lại đối mặt với ánh mắt soi mói của người bán hàng, anh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Đỗ Xuân Phân đưa người bán hàng 20 đồng. Nhận lấy tiền thừa rồi tiếp tục mua mua mua. Để tránh thím hai của cô nghi ngờ, đồ dùng trong nhà đều không thể mang theo. Cô mua bàn chải, kem đánh ranwgm kem dưỡng da, dầu ngao, khăn mặt, vân vân.... Mua sắm xong, Thiệu Diệu Tông cũng không xách nổi đồ nữa, cô đành trở về nhà chị Trương.
Chị Trương đã đi làm, trong nhà chị cũng chẳng có đồ gì quý, nên chỉ khép cửa hờ hờ. Đỗ Xuân Phân ngủ tại nhà kế bên của chị, nhà kế cũng chả có đồ gì, cửa phòng cũng không khóa. Cô vào nhà đem quần áo của mấy đứa bé để vào trong hai cái sọt, "Trở về em sẽ để Đại Nha Nhị Nha ngồi trong sọt, em gánh hai đứa."
Cô hôm qua đã mua bốn cái sọt cùng hai cái đòn gánh, sau cô để đồ dùng hằng ngày cùng quần áo của hai đứa vào hai cái sọt kia, "Ngày mai anh mang đồ dùng quần áo của anh đến đây, phủ kín hai cái sọt, anh gánh. Nếu không em với anh không mang nổi bốn đứa bé.
Thiệu Diệu Tông tối hôm qua cũng lo lắng cho vấn đề này nhưng nghĩ mãi cũng không biết làm sao. Nghe thấy Xuân Phân nói vậy liền bừng tỉnh, biện pháp ổn, nhưng mà anh vui không nổi, cái gì mà mang không nổi bốn đứa bé." Nói như kiểu mấy đứa trẻ là đồ vật ấy.
Cô thấy anh không hé răng, hỏi: "Anh biết gánh đòn gánh chứ?"
"Biết, biết." Anh vội vã nói.
Đỗ Xuân Phân: "Vậy anh về nhà thu dọn đi nha. Không thể mềm lòng nói thật nhé, nếu không chúng ta không thể rời đi."
"Anh biêt rồi." Thiệu Diệu Tông rất muốn nói anh cũng không phải tên ngốc.
Đỗ Xuân Phân nói chuyện thì khó nghe, lại đem chuyện hôn nhân như trò trẻ con, nhưng là người rộng lượng, rất sẵn lòng vì con. Chỉ cần cô thương các con, đối với anh chẳng ra sao, anh cũng nhìn được.
"Sáng mai mấy giờ đi?" Anh hỏi
Đỗ Xuân Phân hỏi lại: "Anh mua vé tàu rồi à?"
Thiệu Diệu Tông còn chưa mua, vậy là ngoan ngoãn mà đi mua vé tàu.
Đỗ Xuân Phân đi đến khách sạn làm trợ thủ cho Nhị Tráng.
"Chị Xuân Phân, chị rảnh rỗi mà còn xin nghỉ phép à?" Đỗ Nhị Tráng nghĩ không ra.
Đõ Xuân Phân nói bừa," Chị còn không biết là chị không được tới đấy. Ngày mai cậu phụ trách cho chị."
Cô đã từ chức nhưng vẫn có thể tự do đi vào bếp là vì cô cùng lãnh đạo nói chuyện rõ ràng, tiền lương tháng này, tiền lương nửa tháng cô không lấy. Mấy ngày nay đến dạy cho Nhị Tráng cô cũng không tính công, lãnh đạo cho ai thì cho.
Khách sạn sẽ không vì cô nghỉ việc mà thiếu người làm, cô tự nguyện bồi dưỡng nhân tài cho khách sạn, chuyện tốt như vậy lãnh đạo đương nhiên là đồng ý rồi.
Buổi chiều khách snaj ít người, cô dẫn Nhị Tráng đi hiệu sách, chọn mấy cuốn sách dạy nấu ăn đắt tiền đưa cho cậu làm quà xuất sư. Rồi lại dẫn cậu đi làm sổ tiế kiệm.
Chuyện của Nhị Tráng đã xong, Xuân Phân đi mua một cái chảo rán và chảo nướng bánh. Thiệu Diệu Tông khẳng định là chẳng mua mấy loại này.
Dao của đầu bếp luôn mang theo người, Đỗ Xuân Phân cất dao vào túi xách tay, không cần đi tới phòng bếp khách sạn. Cô thu gọn gói ghém hành lý, rồi đi tìm lãnh đạo khách sạn chào hỏi, nhân tiện nói cho ông biết người cô gả cho là một quân nhân, tuổi còn trẻ nhưng đã lên làm tiểu đoàn trưởng, là một quân nhân tiền độ rộng lớn. Lãnh đạo không ngờ Đỗ Xuân Phân đã ly hôn một lần, lại dẫn theo hai đứa con mà có thể gả cho mối tốt như vậy, vì cô mà vui vẻ, cũng vì bản thân mà vui sướиɠ. Về sau nhỡ gặp chuyện gì, nói không chừng chồng của Xuân Phân còn có thể kéo ông lên. Khi hai người nói chuyện rõ ràng, ông đã quên hỏi chồng cô tên họ là gì, ở quân đoàn nào. Nhưng khi ông nhớ ra thì Xuân Phân đã đi rồi.