Đỗ Xuân Phân gả cho một anh chàng nhà nghèo, nghèo đến mức không có đủ ăn.
Sau khi kết hôn, cô dốc lòng chăm chút cho gia đình chồng, dùng tiền lương của mình cho em trai chồng ăn học, còn mai mối cho em gái chồng, có được anh chồng tốt.
Cô nhận lại được gì?
Họ đuổi cô cùng hai cô con gái ba tuổi ra đường, nói rằng cô không sinh được con trai, … Mà nguyên nhân chính là vì có một cô tiểu thư để mắt đến chồng cô.
Trước khi cưới, nhà vợ của Thiệu Diệu Tông từ lớn tới nhỏ chờ anh trợ giúp.
Sau khi cưới, nhờ vào quan hệ anh giúp vợ có được công việc ổn định, kết quả thì vợ anh cùng đồng nghiệp vui vẻ có nhau, về nhà đòi ly hôn, đến hai đứa con gái ba tuổi cũng không cần.
Vợ anh còn rêu rao anh không có bản lĩnh, là quân nhân mà cũng không thể cho vợ tùy quân, làm sao cô ấychịu nổi những tháng ngày chia xa.
Đỗ Xuân Phân không còn cha mẹ, người thân luôn dòm ngó mấy đồng tiền lương, còn muốn đẩy ba mẹ con cô vào đường cùng ngõ cụt. Cha mẹ Thiệu Diệu Tông tư tưởng trọng nam khinh nữ, không muốn giúp anh chăm sóc con gái.