Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 45: Đối Chọi Gay Gắt (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Căn Phát lập tức giở giọng quan to, “Cái này sao… anh Chu à, cũng không phải tôi không phê duyệt cho anh, chuyện này vô cùng quan trọng, đi lên trên trấn xin, phải làm đơn…”

Chu Thành Chí nói: “Cây trong thôn có một nửa là của Đội hai chúng tôi trồng, chúng tôi lấy một phần tư để dùng cũng không tính là chiếm tiện nghi.”

“Đội trưởng đội hai, lời này của anh…”

Ông Chu lập tức lôi kéo Chu Thành Chí đi, “Đại đội trưởng, chuyện này đến tối lại nói, anh đi tuyên truyền trước đi.”

Hai người đi về hướng bãi tràng của Đội hai, Chu Thành Chí cả giận: “Thật là nhìn không quen cái bản mặt kia của hắn, thứ tiểu nhân đắc chí cầm gậy thọc cứt!”

Ông Chu thở dài: “Ông nha, vẫn còn cái tính tức giận là nói thẳng ra như vậy sao?”

Chu Thành Chí nói: “Chắc chắn hắn sẽ không phê duyệt cho ông, bỏ đi, lại mượn thêm nhà người khác hai cây, về sau dùng điểm công tác trả lại, như vậy bọn họ còn mừng không hết ấy chứ.”

Ông Chu nói xong lại nói tiếp, trước tiên cứ thăm hỏi xin được đất nền nhà đã, xây nhà như thế nào chuyện của chính mình.

Chu Thành Chí lập tức đi tìm kế toán, bảo cậu ta điền giấy xin đất nền nhà cho ông Chu, hôm nay đi lên trấn họp báo cáo công tác nhờ phê duyệt, không cần phải chờ Trương Căn Phát. Lúc này quyền lực của đại đội trưởng vẫn chưa lớn như công xã nhân dân, rất nhiều việc đều trực tiếp quy về trên trấn, chỉ cần đội trưởng đội sản xuất quyết định thì trên trấn lập tức phê duyệt.

Sau khi ăn tối xong, ước chừng khoảng hơn bảy giờ rưỡi, mặt trời hạ xuống, mảnh đất phía sau kia căn bản không có ai.

Vợ chồng Chu Minh Dũ cùng nhau đi đến phía sau đầm nền, Mạc Như lại chơi đùa một cách vui vẻ, mười mấy mét vuông nền, đều do một mình cô đầm.

Chu Minh Dũ thiếu chút nữa hoài nghi giá trị tồn tại của mình, dù sao cũng không thể trở thành người đàn ông sống dựa vào phụ nữ, để cô chơi thoải mái sau đó bảo cô nghỉ ngơi một lúc, “Vợ ơi, nơi này muỗi nhiều, em lại thu vào một ít, đến lúc đó cũng có cái ứng phó bàn giao nhiệm vụ.”

Mạc Như nghe thấy nghĩ cũng đúng, buổi tối mấy con muỗi thật là hung hăng ngang ngược, cứ tông thẳng vào trán, cô vẫy tay một cái là có thể thu vào một đống, thuận tiện còn tạo một ít mưa nhân tạo cho mấy cây cô vừa trồng.

Bên cạnh bụi cây có nhiều nước thì muỗi bu càng nhiều, cắn người cũng càng lợi hại hơn, cô đứng ở bờ sông là có thể thu được rất nhiều. Mấy con muỗi kia bị lực lượng thần bí tác động, bầy trước ngã xuống, bầy sau lại lần lượt tiến lên vây xung quanh cô để bị thu vào. Cô cảm thấy cho dù không phải vì điểm công tác, có thể gϊếŧ bớt muỗi cũng có thể giảm bớt bệnh truyền nhiễm, ít nhất còn có thể giúp cho con người ít bị muỗi đốt hơn.



Cho nên việc diệt trừ bốn hại cũng có ý nghĩa nhất định, chỉ cần không làm xáo trộn việc đồng áng mùa màng là được.

Hai người đang bận rộn, lại nghe thấy trong thôn bắt đầu thổi còi tu tu!

“Bị bệnh tâm thần à, ngày mai còn phải tranh công làm việc, ban đêm ban hôm không cho người ta nghỉ ngơi!” Mạc Như ngừng việc thu muỗi, đi đến nói chuyện với Chu Minh Dũ.

Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy trong thôn có người cầm cây đuốc đi tới, hét toáng lên, thậm chí còn có người gõ chiên “Boong, Boong” âm thanh vang lên trong đêm tối vô cùng chói tai, có thể truyền đi rất xa.

“Khẩn trương, thọc rớt tất cả những tổ chim trên cây!” “Mấy con chim sẻ kia vào buổi tối sẽ bị quáng gà, buổi tối sẽ giống như người mù, nhanh chóng khua chiêng gõ trống làm ồn bọn chúng!”

Có người cầm gậy đi thọc tổ chim trên cây, còn có người lớn tiếng kêu gọi, quả nhiên lập tức có nhóm chim đậu gần đó bị hoảng sợ đập cánh phành phạch bay lên.

Có một số bay đi, còn mấy con chim sẻ nhìn không rõ liền bắt đầu bay loạn xạ xung quanh, rất nhiều con va vào thân cây hoặc là va vào trên tường, thậm chí tự va nhau chết rơi trên mặt đất.

Mọi người hoan hô nhảy nhót, “Đây đều là điểm đấy, mau nhặt lên, đừng bỏ lại.”

Có người nhìn thấy hai vợ chồng Chu Minh Dũ đang đầm mặt đất cũng chạy tới, trong đó có cả Triệu Hỉ Đông.

Hắn hô to với Chu Minh Dũ: “Anh đại, anh đang làm gì vậy, đi thôi, chúng ta đi bắt chim sẻ, mấy con này bắt dễ hơn so với chuột ruồi muỗi, bắt được một con chính là một điểm đấy.”

Chu Minh Dũ nhìn hắn một cái, thấy hai mắt hắn nhìn mình với vẻ lấy lòng, bộ dạng rất khẩn trương.

Vốn dĩ anh không có ấn tượng quá xấu đối với Triệu Hỉ Đông, chỉ là muốn tránh càng xa càng tốt, nhưng hắn lại dẫm lên Mạc Như để diễn kịch như vậy, cho nên anh không thích.

Ngay cả anh còn không nỡ làm Mạc Như chịu uất ức.

“Chúng ta không chung một đội, không thích hợp làm việc cùng nhau, tôi ở nơi này còn đang vội, cậu cứ lo việc của mình đi.” Chu Minh Dũ trực tiếp chặn đường, để hắn sau này không cần tới tìm mình nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »