Tới cửa nhà, Trương Thúy Hoa nhanh chóng bước vào, lập tức thấy Nê Đản Nhi đang chơi ở trong sân với Cúc Hoa, ngay cả Khả Lạp Nhi cùng Lan Tử Nhi cũng sạch sẽ đang ở trong sân, heo cũng không giống như thường ngày đói bụng đến mức la eng éc.
!!?
Như vậy là thế nào?
Bà không cảm thấy con trai út bà có khả năng cùng kiên nhẫn bực này, mấy con khỉ dính bùn kia không đến gần được người nó, tuy rằng Mạc Sỏa Ni không còn ngốc nữa, nhưng cũng chỉ giống như một đứa con nít bảy tuổi có thể làm được gì?
Tay chân của hai đứa con dâu không nhanh nhẹn được như vậy, đặc biệt hôm nay mấy đứa nhỏ đều ở nhà, ước chừng cũng phải giống như đánh giặc mới phải, kết quả lại an tĩnh đến như vậy?
“Mẹ, mẹ khát nước rồi, mau uống chén nước đi, con đã để nguội rồi.” Mạc Như thấy Trương Thúy Hoa trở về, nhanh chóng bưng một bát nước sôi để nguội lớn qua cho bà giải nhiệt.
Trương Thúy Hoa không rảnh lo nói cái gì nữa, nhận lấy bát nước uống ừng ực ừng ực mấy ngụm xuống bụng, không lạnh không nóng, vừa giải khát vừa ngọt lành, thật là thoải mái! Không giống như trước kia, vừa trở về còn phải tự mình đi nấu nước, muốn uống còn phải đảo tới đảo lui nửa ngày cho nguội.
Trong chốc lát, ông Chu cùng anh ba Chu Minh Quang cũng lục tục trở về, Mạc Như trực tiếp đem ấm đun nước tới, để cho bọn họ tự rót uống.
Trương Thúy Hoa thấy đáy nồi cũng không bốc khói, nghi ngờ nhìn thoáng qua, “Là con dâu hai sao.”
Đinh Lan Anh đi ra từ gian nhà phía Đông, “Mẹ, cơm đã nấu xong rồi, là hai vợ chồng Út Năm làm.”
Không chỉ Trương Thúy Hoa, ông Chu cùng Chu Minh Quang cũng đều ngạc nhiên, hai vợ chồng Út Năm có thể nấu cơm?
Mạc Như mỉm cười, “Mẹ, anh Út Năm ăn bốn cái bánh ngô hấp liền đi đến chỗ nhà cũ, nói là mẹ bảo anh ấy đào xới lại mảnh đất kia.” Làm trước báo sau, chỉ cần là Chu Minh Dũ làm, Trương Thúy Hoa sẽ không tức giận, hôm qua bọn họ ở nơi đó làm cả ngày, không thấy Trương Thúy Hoa nói gì, hai người bọn họ đoán chừng chuyện này đã thành công được một nửa.
Không phải cô cố ý kể công để được khen thưởng, thật sự là vì kế sách sinh tồn của cả nhà, không thể không biểu hiện một chút, cha mẹ chồng cảm thấy hai vợ chồng bọn họ có khả năng, vậy thì việc trữ nguyên liệu cùng lương thực liền làm ít mà công to.
Quả nhiên, hai vợ chồng ông Chu liếc nhau, đều nhìn thấy được sự vui mừng trong đôi mắt của đối phương.
Chu Minh Quang uống thêm ba chén nước, rửa mặt một cái liền trở lại trong phòng lấy khăn lau lau mồ hồi trên người.
Trương Cấu bĩu môi với anh, nhỏ giọng nói: “Ngươi xem người ta kìa, có chỗ nào ngốc đâu, cái miệng nhỏ dính mật cũng không ngọt được như vậy.”
Trước đây, những việc này đều là do chị ta cùng với chị dâu hai làm hết, đều cảm thấy hẳn là điều nên làm, cũng không thấy người nào tới khen một tiếng, chỉ có ngại sẽ làm không tốt chứ không cảm thấy đáng giá để khen ngợi.
Chu Minh Quang không hề có cảm giác gì đối với Mạc Như, nhưng nếu Út Năm thật sự có khả năng này thì anh cảm thấy đó là việc không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng nhà họ Chu bọn họ tuy nghèo nhưng đàn ông trong nhà đều có địa vị -- chưa bao giờ làm việc nhà! Những việc như chăm con, nấu cơm, cho heo ăn, đều là việc của đàn bà.
Lúc ăn cơm, vẫn là phụ nữ mang theo con về gian nhà của mình tự ăn như cũ, những người khác thì ở nhà chính cùng nhau ăn cơm.
Ông Chu ngồi trên băng ghế nhỏ, gõ nhẹ vào tẩu thuốc đã tắt của ông, nhớ đến hương vị rau chân vịt và canh rau dại ngày hôm qua đã ăn. Trước đây đều là ăn rau trộn lẫn trong bánh ngô hấp, rất ít khi nấu riêng, tuy rằng ông chưa từng nói là ăn không ngon, nhưng khi đã được ăn qua món ngon thì ông liền muốn, không khỏi nâng mí mắt lên xem xét trên bệ bếp.
Vậy mà lại không có?
Chẳng lẽ phải giống như trước đây, tiếp tục ăn bánh ngô hấp và dưa muối?
Ông Chu có chút thất vọng.
Rất nhanh, Mạc Như bưng một mâm nhỏ bánh dưa vuông thơm nức đi tới, bánh dưa vuông kia tuy rằng không có thêm trứng gà và dầu, cũng không chiên hai mặt vàng vàng, nhìn không khác gì với bánh ngô hấp ở nồi bên cạnh. Ngoại trừ cái này ra, còn có một tô canh rau dưa, bọn họ đều không nhận ra đây cái gì.
Mạc Như giải thích: “Đây là đọt và lá non của dưa vuông, con thấy nó rất mềm nên lấy làm đồ ăn để mọi người thay đổi khẩu vị.” Thứ này đời sau ở trong chợ rau cũng có bán, giá cả không hề rẻ. Hiện tại không có dầu chỉ có muối nên không thể xào, cho nên cô cho một chút tương nhà nông vào, làm thành canh tương.
Trên bàn cơm, mọi người thực sự rất vừa lòng, ông Chu ăn cơm liên tục gật đầu, tuy rằng không khen nhưng biểu tình lại khoan khoái hơn so với ngày thường rất nhiều.